Trong ký ức của ta, Mạc Thượng Trần luôn lạnh lùng.
Thật ra, chàng cười lên còn đẹp hơn.
"Vậy thì ngày mai đi! Chàng làm xong công việc thì đến đón ta."
Nói xong ta liền bước vào phủ, quay đầu lại, Mạc Thượng Trần vẫn đứng ở ngoài cửa nhìn ta.
Áo trắng tóc đen, phong thái nho nhã. Giống như tre xanh đá trắng trong mưa, dù sương mù dày đặc cũng khó che giấu vẻ thanh lãnh và kiên định đặc biệt của chàng.
Chàng không nói nên lời mà nói với ta: "Ngày mai gặp."
5
Cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Trong cốt truyện gốc, sau khi Ứng Phi Hồng cưới ta, lập tức hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t phụ hoàng, thuận lợi kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Còn bây giờ, phò mã của ta là Mạc Thượng Trần.
Con đường Ứng Phi Hồng muốn dựa vào việc đầu độc phụ hoàng để kế thừa ngai vàng đã không còn khả thi nữa.
Nhưng trực giác mách bảo ta, hắn nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
Hơn nữa, hắn còn có cái gọi là hào quang nam chính.
Ta thầm mắng trong lòng, tác giả bị bệnh gì vậy?
Không chọn Mạc Thượng Trần tốt như vậy, lại để cho một kẻ ích kỷ tàn nhẫn làm nam chính.
Còn Mạc Thượng Trần nữa, sao tự nhiên lại tỏ tình thế kia!
Tuy rằng chàng khôi ngô, địa vị cao, hình như còn rất biết đánh nhau.
Nhưng mà!
Ừm... hình như cũng không có nhưng mà.
Nhưng mà, tiến triển này có phải quá nhanh rồi không, có phải quá đột ngột rồi không.
Chàng có phải sẽ thấy ta rất dễ dãi không!
Ta ôm gối lăn lộn trên giường trong sự rối rắm.
Hậu quả chính là… Sáng hôm sau, ta dậy rất muộn.
6
Lúc nha hoàn trang điểm cho ta, ta uể oải ngáp ngắn ngáp dài.
Nàng ấy vừa búi tóc cho ta, vừa nói: "Điện hạ, Cửu Thiên Tuế đã đợi người ở ngoài cửa hồi lâu rồi ạ."
Ta lập tức tỉnh táo, vội vàng ra lệnh: "Nhanh lên, búi tóc nhanh lên, chọn cho ta bộ y phục đẹp nhất!"
Tay nghề của nha hoàn rất tốt, ta nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa đào trong gương, vô cùng hài lòng.