Xuyên Không Tới Dị Giới

Chương 64: Đường mật



Những cơn gió lạnh buốt bắt đầu nổi lên,bầu trời dần mất đi vẻ trong xanh thường ngày.

Bên ngoài mưa phùn rơi nhẹ,cái lạnh thấu xương làm Lạc Sở cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp,không muốn rời khỏi giường trong thời tiết lạnh giá.

Laim đi tới bóc con sâu lười ra khỏi chăn:" Đã 7 giờ rồi,10 giờ là tới giờ thi khảo hạch đầu năm.Ngoan dậy nào,em còn phải ôn bài mà phải không" (1

Lạc Sở bị anh ằm lên người thì phụng phịu:" Mấy bữa nay trời lạnh quá đi,em mệt" Thật sự là lười chảy thây...

Laim đau lòng cau mày:" Em lạnh lắm sao.Để anh kêu người nâng cấp máy sưởi nhé"

" Không không.Em chỉ lười thôi,chứ không bị quá lạnh" Thân nhiệt của Laim khá cao, Lạc Sở trần như nhộng vòng chân siết chặt hông anh,tay thì ôm cổ dựa sát vào người chồng để tìm hơi ấm.

Dù có máy sưởi nhưng thật sự thời tiết ở hành tinh này quá khắc nghiệt,cậu vẫn cảm thấy khá lạnh. Cần chồng sưởi ấm mỗi ngày aaa...

"Lát em đi thi rồi,hôm bữa anh bảo cho em Quang Não.Nhưng đã 1 tuần rồi em còn chưa thấy..." Lạc Sở ngẩng đầu nhìn Laim

"Chờ em thi xong sẽ cho em chơi" Laim xoa đầu cậu

Lạc Sở bĩu môi:" Em đậu kì thi thì anh có tặng quà cho em không ?"

" Đương nhiên.Em muốn gì anh sẽ cho em"

"Em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý sao?"

"Ừ"

" Vậy anh đi thu nhỏ con kiu của anh đi.Nó to quá,em sợ bị p.h.ị.ch chết trên giường lắm.Mỗi ngày đều bị anh dùng con kiu bự đó c.hị.ch thì thật sự rất mệt.Vậy nên-- "C

Lạc Sở thao thao bất tuyệt mà không nhìn sắc mặt Laim đang dần đen xuống.

Anh sẵn thế đang ằm cậu trên tay,liền nhắm ngay l.ỗ nhỏ mà đâm sâu.

Lạc Sở bị anh đột ngột đâm vào quyên 1 cây hàng vừa to vừa nóng,bên trong còn chưa được làm ướt,cậu sợ hãi :"

Á--Ư đau,hức hức.Đau quá~"



Anh nắm chặt mông Lạc Sở không cho cậu vùng vẫy:" Dám kêu chồng em đi thu nhỏ? Sáng nay hên cho em là đi thi cho nên anh phạt ít thôi.Tối nay anh sẽ cho em biết.Em không thể nào sống thiếu 'nó'''

" Hức,đừng mà.Em biết lỗi rồi, anh đừng phạt em có được không"

Lạc Sở xin anh tha mạng.Cậu chỉ là buộc miệng nói ra sự thật thôi mờ.Huhu, tui không muốn bị ảnh chơi chết trên giường đâu....Sao cứ đâm đầu chọc ổng hoài vậy nè,1 chục lần như 1. Mỗi lần chọc thì lần sau càng bị chơi ác hơn lần trước.

Mà sao mỗi lần hứa lần sau không dám nữa thì cũng chọc lại hà,chả lẽ mình có máu M hay là bị tâm thần phân liệt mà mình không biết???

Laim ăm cậu trên tay,bắt đầu nắc hông tới tấp.Lỗ nhỏ bị căng hết cỡ,đáng thương hầu hạ cái chày đang giã phầm phập vào bên trong.

"U~~Á,nhẹ..hức.Đừng nghiền chỗ đó nữa mà ức ư"

Cậu bị anh ấn liên tục vào điểm gồ bên trong,chỉ biết lắc đầu cầu anh đừng giã vào chỗ đó nữa:" Em sắp ra...ức ứ hộc hộc.Chậm a a a.Chậm lại đi mà. Chết mất,em raa~~"

Lạc Sở trợn mắt: "Ư ư ư ức.Đừng,em đang ra mà. Anh đừng đâm nữa a hức hức á~~"

Cậu run rẩy tiếp nhận từng đợt khoái cảm ậm tới liên tục:"Hư ha haaaa~ Em chết mất.Em sai rồi anh ơi,hức hức,đừng c.hị.ch em nữa mà.Huhuhu,em xin lỗi chồng .Lần sau em không dám---A"

Lạc Sở bị anh đâm tới tấp vào khoang sinh sản,cậu mềm nhữn rên la:" Đau huhu.Chỗ đó còn đau mà hức,anh đã hứa sẽ không chơi khoang sinh sản của em mà"

Laim vẫn im lặng,anh mạnh bạo nắc hông giã tới tấp vào khoang sinh sản khiến nước bên trong văng ra tung tóe.

Lạc Sở bị anh phịc.h đến hồn vía lên mây,cậu rên rỉ tiếp nhận những cú thúc mạnh bạo.

Lép nhép lép nhép -- Phập-- Phập...

Nơi giao hợp phát ra âm thanh làm người ta đỏ mặt,tiếng khóc than xin tha của Lạc Sở vẫn văng vẳng:" Um ưm.Sao anh lại im lặng như vậy,em sợ lắm.Mau nói gì đi,huhuhu.Đồ đáng ghét,hức em-- em chỉ nói giỡn một chút thôi hức.Anh giận thật sao,hức.Chồng ơi,em xin lỗi mà.Không dám nói vậy nữa đâu hức hức"'

Laim thấy cậu khóc thương tâm như vậy liền biết mình trêu ẻm hơi quá lố:" Lần sau còn dám vạ miệng?"

Lạc Sở nước mắt lưng tròng lắc đầu:" Em không dám nữa mà.Hức hức anh đừng giận em nữa nha"

"Ừ.Từ đầu anh có giận em đâu.Em khóc như này,mắt đỏ hết rồi" Laim đau lòng lau nước mắt cho cậu.Nếu biết ẻm sợ tới phát khóc như này thì anh nào dám chọc như vậy.



" Vậy tại sao hức... anh lại dữ như vậy"

"Anh chỉ muốn trêu em một chút thôi.Không ngờ em lại khóc tức tưởi vậy.Xin lỗi bảo bối"

Lạc Sở nghe anh nói vậy thì ấm ức cắn cho anh một ngụm ngay cằm:" Grừ,dám trêu em như vậy. Anh chán sống rồi sao hả!! Vừa đè người ta ra ch.ịc.h thừa sống thiếu chết lại còn câm mồm không nói lời nào"

"Ừ.Là lỗi của anh,lần sau sẽ không im lặng như vậy nữa"

" Vậy là lần sau anh vẫn đè em ra c.hị.ch như vậy có đúng không hả!!!" Lạc Sở nhéo cánh tay anh. Vừa dọa cậu khóc một phen,bây giờ còn giở thói điếm thúi--

Laim hôn nhẹ lên tai cậu thì thầm:" Thì kiểu gì anh cũng phải đè em ra chơi thôi.Mau mau sinh bảo bảo cho anh đi cục cưng"

Lạc Sở đỏ mặt che tai lại:" Anh--Anh..Trả anh chồng lạnh lùng ít nói lại cho tui điii"

Tại sao bây giờ lại đổi tính đổi nết nhanh như vậy nha !! Lúc mới gặp còn lạnh lùng boy,nghiêm túc chính trực.Bây giờ thì toàn giở trò biến thái, nói những lời khiến cậu ngại đỏ mặt muốn độn thổ.

Hồi đó nói ít làm nhiều,bây giờ thì nói nhiều mà làm cũng nhiều..=_="

"Hahaha" Lạc Sở cười thành tiếng khi so sánh anh lúc mới gặp khi xuyên qua và anh của hiện tại

Cậu thì thầm:" Chẳng giống nhau tí nào"

"Em đang nói gì vậy,bảo bối"

Lạc Sở lắc đầu:" Không có gì.Chỉ là nghĩ về anh lúc mới gặp"

"Mà nè, hồi đó anh lạnh lùng ít nói đến vậy.Bây giờ toàn nói những lời...làm em ngại thui..." Dù em khoái vãi

....Lạc Sở ngại ngùng.

Bữa giờ ảnh nói lời đường mật hơi nhiều luôn,dù hơi bậy một chút nhưng mình thích.

" Anh muốn em biết rằng anh yêu em rất nhiều.Anh sẵn sàng thay đổi tất cả vì em.Chính định mệnh đã đưa chúng ta gặp nhau.Em là món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời của anh,vợ à" Laim dịu dàng hôn lên khóe mắt của cậu.Đôi mắt lạnh nhạt thường ngày,nay lại ánh lên sự ấm áp mang theo ý cười dịu dàng.

Lạc Sở nhắm mắt tận hưởng sự yêu chiều của anh dành cho mình.Nụ hôn nhẹ mang theo chút hơi ấm khiến cậu lưu luyến,cậu muốn khắc sâu cảm giác này.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.