Sáng hôm sau, Mai Vũ dậy từ sớm, tỉ mỉ kiểm tra lại từng trang ghi chú đã ôn. Phía ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn sương mờ, những tia nắng đầu tiên chỉ mới bắt đầu ló dạng, hắt vào không gian một chút sắc sáng dịu nhẹ.
Khung cảnh ấy mang lại cho cô cảm giác bình yên, như thể đang tiếp thêm cho cô chút tự tin trước môn thi Văn - một trong những môn thử thách nhất của kỳ thi này.
Hà Linh đứng chờ sẵn bên ngoài phòng ký túc xá, ánh mắt lấp lánh động viên.
- Mai Vũ, sao trông căng thẳng thế? Môn Văn cậu học ổn mà! Cô bạn vỗ nhẹ vai Mai Vũ, nở nụ cười rạng rỡ.
Mai Vũ khẽ cười, nhưng không giấu nổi vẻ hồi hộp.
- Mình vẫn hơi lo... Ôn đến khuya mà không biết còn nhớ được bao nhiêu nữa.
Cả hai bước đi cùng nhau, dọc theo hành lang trường, tiếng giày vang đều trên nền gạch. Trường học vào sáng sớm hôm nay dường như tĩnh lặng hơn, chỉ có những học sinh cùng trường đang bận rộn ôn bài cho buổi thi tiếp theo.
Tới trước cửa phòng thi, Mai Vũ thoáng thấy người bạn mà cô vừa quen - Hà Cảnh Thiên - ngồi trong góc lớp. Cậu ngồi im lặng với đôi mắt không rời quyển sách văn.
- Cậu chăm chú quá nhỉ?
Mai Vũ mở lời.
Thường thôi mà. Còn cậu thì sao?Ốn thôi! Mình đã ôn tập kỹ rồi.Cô ngồi xuống bên cạnh, nhanh chóng mở sách ra lướt qua các ghi chú lần cuối. Họ ngồi cạnh nhau trong sự im lặng, cả hai đều tập trung đến mức thời gian như trôi qua thật chậm rãi. Cảnh Thiên đôi lúc lại liếc nhìn cô, một chút động viên ngầm, khiến Mai Vũ thấy mình như bớt lo hơn.
Tiếng chuông trường vang lên, kéo mọi người ra khỏi dòng suy nghĩ riêng. Giờ thi đã tới. Học sinh lần lượt xếp hàng tiến vào phòng thi, không khí nghiêm túc nhưng cũng không kém phần căng thẳng.
Mai Vũ hít sâu, bước vào phòng thi và ngồi vào vị trí. Khi đề thi được phát xuống, cô nhìn chăm chú vào những dòng chữ in đậm: đề bài yêu cầu phân tích một đoạn văn của một tác giả nổi tiếng. Tim cô khẽ đập nhanh, cô trúng tủ rồi. Một làn sóng nhẹ nhõm dâng lên, đôi môi cô khẽ mỉm cười.
Mai Vũ cúi xuống, bắt đầu viết từng dòng một cách cẩn thận. Ngòi bút của cô lướt trên giấy, những suy nghĩ và cảm nhận đan xen hiện lên, từng ý tưởng trở nên rõ ràng trong đầu. Đôi lúc, cô dừng lại đôi chút, để suy nghĩ thật kỹ trước khi tiếp tục diễn đạt sao cho chính xác nhất. Mai Vũ tập trung đến nỗi quên cả thời gian, quên cả áp lực, chỉ còn lại sự hăng say của cô trong từng câu chữ.
Khi gần hết giờ thi, cô ngẩng lên, đôi mắt hơi nhòe vì tập trung quá lâu. Nhìn lại bài làm, Mai Vũ thấy mình đã cố gắng hết sức. Cô nở nụ cười nhẹ, hài lòng với thành quả của mình trước khi gập cuốn giấy thi lại, cảm giác như vừa vượt qua được một ngưỡng cửa lớn của chính mình.
Kết thúc bài thi môn Văn, Mai Vũ và Cảnh Thiên bước ra khỏi phòng thi, khuôn mặt vẫn còn phảng phất chút căng thăng nhưng cũng hiện lên vẻ nhẹ nhõm. Cả hai thở phào, rồi rảo bước xuống sân trường để gặp những người bạn khác.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi trưa, Phong Uy và Lâm Thanh Duệ cùng với Hà Linh đã đợi sẵn ở đó. Thấy bạn mình đi đến, Thanh Duệ và Hà Linh thì vẫy tay nhiệt tình, còn Phong Uy thì chỉ đứng dựa vào gốc cây, ánh mắt sắc sảo hơn thường lệ khi nhìn qua phía Mai Vũ và bất ngờ dừng lại ở người đang bước cùng cô - người con trai mà anh đã gặp tối hôm đó.
Vừa đến, thấy có người đang đợi, Cảnh Thiên nở một nụ cười nhẹ, định chào hỏi thì chạm phải ánh mắt của nam chính- cái nhìn thoáng chút cảnh giác và lạnh lùng. Không khí giữa hai người dường như bỗng chốc trở nên căng thẳng, với cái nhìn của anh như một lời cảnh báo không cần nói thành lời.
Sau đó sắc mặt của nam chính thay đổi nhanh chóng khi nhìn sang Mai Vũ, giọng nói nhẹ nhàng:
- Mai Vũ, bài thi thế nào? Có gặp khó khăn không?
Mai Vũ cười đáp:
- Mình cũng tạm ổn, may mà hôm qua ôn bài kỹ. Còn cậu?
Nam chính gật đầu:
- Cũng khá ốn.
Còn cậu? Phong Uy nhìn sang tình địch cùng với tông giọng lạnh hơn cả băng giáCũng khá tốt, đủ điểm để vượt qua kì thi.Hoàng Nam nói với giọng điệu có chút khinh thường:
- Ôn cùng nhau cả tối thì phải ổn rồi nhỉ?
Mai Vũ ngạc nhiên trước giọng điệu của Phong Uy, vội lảng đi để xoa dịu tình hình:
Thôi nào, hôm nay thi xong rồi, chúng ta xuống căn tin ăn mừng một chút chứ nhỉ?Vậy đi thôi!Phong Uy vẫn giữ cái nhìn khó chịu hướng về phía Cảnh Thiên, nhưng rồi cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý vì người đưa ra đề nghị là Mai Vũ mà.
Một nhóm năm người bước đi trên sân trường trong không khí hoà hoãn nhưng đôi lúc không tránh được cái ánh mắt không mấy thân thiện của Phong Uy dành cho Cảnh Thiên. Mai Vũ - người ở giữa - thì vui vẻ không để ý chuyện xung quanh. Nhưng vẫn có người để ý đấy....
Lâm Thanh Duệ nhướn mày, khóe miệng cong lên đầy thích thú khi chứng kiến cái cảnh tượng hiếm có vừa rồi.
Anh chàng thậm chí còn cố ý lùi lại phía sau, đi sát cạnh Hà Linh để cả hai quan sát "trận chiến ngầm" đang diễn ra trước mắt.
Hà Linh nhìn Phong Uy với ánh mắt bất ngờ xen lẫn tò mò, đôi lúc cô quay qua nhìn Mai Vũ rồi lại nhìn người con trai đang đi cạnh mình, khóe miệng mím chặt để kìm nén tiếng cười. Cô nhận ra rõ ràng rằng nam chính không thoải mái khi thấy Mai Vũ đi cạnh người bạn mới kia, và điều đó khiền Hà Linh có chút thích thú khi khám phá ra cảm xúc thật của nam chính dành cho Mai Vũ.
Thanh Duệ nghiêng người, ghé tai Hà Linh thì thầm:
- Nhìn cậu ấy kìa, như sắp xông vào bảo vệ lãnh thổ không bằng! Đúng là chỉ có Mai Vũ mới khiến Phong Uy thành ra thế này.
Hà Linh cũng cười nhẹ, đáp lại với giọng đầy ẩn ý:
- Chắc Mai Vũ không nhận ra đâu, nhưng Lãnh thiếu thì lộ rõ quá rồi.
Cả hai trao nhau cái nhìn đầy ngầm hiểu, vui vẻ quan sát màn đối đầu ngầm giữa hai người kia. Hà Linh biết rằng tình huống này chắc chắn sẽ còn khiến nhóm bạn có nhiều chuyện để trêu chọc về sau, và điều đó chỉ càng khiến buổi gặp mặt thêm thú vị.