"Hồ Thạc sao rồi?" Sơ Tranh có hơi nhớ vị Đại tổng quản này.
Nụ cười của Tinh Tuyệt thu liễm đi mấy phần: "Bên phía bệnh viện nói tình huống đã ổn định lại, nhưng vẫn chưa tỉnh lại."
Rốt cuộc lúc nào mới tỉnh, có thể tỉnh được hay không thì còn là ẩn số.
"Bên phía công ty anh không có vấn đề gì chứ?"
"Anh có thể tự giải quyết."
Sơ Tranh gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện: "Ký ức của hiện thực anh đã khôi phục chưa?"
"Chưa."
Vẫn chưa sao?
Hắn có thể khôi phục những ký ức kia, có phải là món quà cuối cùng mà Vương Giả nói?
Dù sao thời gian dài như vậy trôi qua, cũng xem như đây là một chuyện tốt.
Mà Vương Giả chỉ có thể làm cho hắn khôi phục những ký ức liên quan đến cô, ký ức của thế giới này không phải là thứ mà nó có thể nhúng tay vào.
"Cho dù không nhớ ra được cũng không sao." Tinh Tuyệt nói: "Bây giờ anh chính là một tờ giấy trắng, em muốn vẽ thế nào thì vẽ, như thế này không phải tốt hơn sao?"
Sơ Tranh liếc hắn một cái.
Tinh Tuyệt khẽ nháy mắt với cô, bắt đầu nói lời hạ lưu: "Thân thể của anh cũng vậy nha."
"..."
Cút!
Tinh Tuyệt ôm quần áo, bị đuổi ra khỏi nhà, vừa vặn đối mặt với Liễu Trọng đang ngồi ở cửa húp mì.