Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 163: Lại là người quen?



Chương 162: Lại là người quen?

Sơn nhìn kỹ về hướng phát ra giọng nói, thì ra là từ một cánh cửa lớn nằm ở trong cùng của phòng thí nghiệm. Cánh cửa này được chế tác rất đặc biệt, gần như rất khó nhận biết nếu không được mở ra. Cánh cửa thậm chí là cả căn phòng kín kia có lẽ đều được làm từ loại vật liệu đặc biệt nên Sơn không nhận ra được có người ở bên trong. Ngay cả Tiểu Hoa có khi cũng không thể quét rõ ràng được nếu người bên trong không có chút khí tức hay năng lượng nào. Từ bên trong cánh cửa đã mở lớn, một người đàn ông từ từ bước ra. Đây là một người đàn ông độ tuổi trung niên, tóc trên đầu vẫn còn đen nhánh, khuôn mặt có vài nếp nhăn nhưng không ảnh hưởng nhiều đến diện mạo, xem ra hồi trẻ cũng là một dạng mỹ nam đây. Trên người người này khoác một cái áo blouse trắng, giống như một nhà khoa học vậy, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt. Giọng nói kia hẳn là xuất phát từ người này.

“Ông là ai? Đã trốn trong đấy bao lâu rồi?”

Bình thường Sơn cũng tự nhận mình là người biết lễ nghĩa, nói năng cũng cẩn thận, kể cả với người chưa từng quen biết thì vẫn giữ phép tắc. Nhưng hôm nay chỉ vừa mới nghe thấy giọng nói của người này, quan sát qua ông ta một lần Sơn đã không thấy có tí thiện cảm nào rồi, mà thực tế người này còn đem đến cho Sơn cảm giác khó chịu vô cùng. Lại cộng thêm sự việc hôm nay, Sơn càng không có chút gì muốn nói năng tử tế với người này cả. Trái lại với câu hỏi cộc lốc của Sơn, người đàn ông lại nở nụ cười tươi rói, không có chút gì là bực bội, khó chịu.

“Tôi tên là Hà, một nhà khoa học, cậu có thể gọi tôi là tiến sĩ Hà. Còn trong kia là phòng làm việc riêng của tôi, thấy cậu rất thú vị nên tôi ra chào hỏi mà thôi.” – Ông Hà bình tĩnh nói – “Tôi đã tự giới thiệu xong, bây giờ đến lượt cậu.”

“Tôi không có gì để phải giới thiệu với ông cả.” – Sơn khó chịu đáp lại – “Nói đi, tất cả những thí nghiệm vô nhân tính này là do ông thực hiện đúng không?”

“Sao cậu thiếu kiên nhẫn vậy? Giới thiệu một chút thì sao chứ?” – Ông Hà vẫn cười – “Tôi thấy cậu có chút quen mắt, muốn nói…”

“Đừng có nhiều lời, không ai thân với quen gì ông cả!” – Sơn giận dữ cắt lời ông Hà.

“Được rồi, cậu không muốn nói chuyện cũng không sao.” – Ông Hà phẩy tay, lại nghiền ngẫm cười nói – “Đúng vậy, tất cả những thử nghiệm này đều là do chính tay tôi làm, tiếc rằng là đều đã thất bại. Nếu thành công thì chúng sẽ là những sản phẩm tuyệt vời.”

“Tuyệt cái mả mẹ nhà ông! Chẳng lẽ hậu tận thế mấy nhà khoa học các ông điên hết cả rồi sao, chuyện gì cũng dám làm, thử nghiệm vô nhân tính trên người cũng dám làm. Lần trước đã mềm lòng mà tha cho một người thì lại có người khác xuất hiện, thậm chí còn tàn ác hơn.” – Sơn nói gần như gào lên.

“Đã cậu gặp người như tôi rồi thì cũng nên biết đây là xu thế của hiện tại. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn trong thế giới này, còn tôi đang nghiên cứu để tạo ra những kẻ mạnh. Những người được tôi chọn làm thí nghiệm còn phải cảm ơn tôi mới đúng, cảm ơn vì đã cho họ cơ hội trở thành kẻ mạnh.” – Ông Hà hùng hồn nói – “Tôi thấy cậu rất có duyên với tôi, sao không thử suy nghĩ kỹ lời đề nghị khi nãy của tôi nhỉ?”

“Được rồi, tôi cũng chẳng muốn đôi co thêm hay nghe ông nói về mấy cái ý nghĩ điên rồ này nữa.” – Sơn nói chậm lại, ánh mắt toát ra sát ý gần như thực chất – “Nhân nghĩa với mấy người như ông có khi chỉ là lãng phí. Tôi đã nương tay một lần rồi, lần này đừng hòng nữa.”

Nói rồi Sơn chẳng để cho ông Hà kia nói thêm câu nào, cậu phóng như một mũi tên lao thẳng về phía ông ta. Cơn tức giận của Sơn đã không thể kiềm chế được nữa rồi, mấy gã điên như thế này cậu không thể tha thứ được nữa, nhất quyết phải diệt trừ.

“Mau t·ấn c·ông, đừng để hắn làm hại tiến sĩ!” – Tiếng một người lính vang lên.

Theo tiếng người lính này vang lên, hàng loạt súng đạn, năng lực tầm xa được phóng thích về phía Sơn. Thực ra quân lính đã tập hợp đông nghịt ở ngoài cửa phòng thí nghiệm rồi, chỉ là theo ám hiệu của ông Hà nên vẫn chỉ đứng chờ ở ngoài mà thôi, ngay khi Sơn có động tĩnh bọn họ liền t·ấn c·ông luôn. Sơn cũng đã biết đằng sau mình có rất nhiều người, cho dù cậu có mạnh hơn họ thì việc bị nhiều người như vậy cùng t·ấn c·ông vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng lần này Sơn vẫn bất chấp lao về phía ông Hà, quyết tâm phải triệt hạ gã, không thể để gã sống mà gây hại thêm được. Tiểu Hoa ở trên vai Sơn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nó thực ra cũng hiểu phần nào lý do tại sao Sơn lại tức giận đến mức độ này, nhưng bây giờ người đại ca này làm việc quá không cẩn thận rồi, lại để bản thân ở thế nguy hiểm như thế này. Mặc dù còn không vui vì bị Sơn doạ, nhưng Tiểu Hoa vẫn nhanh chóng ra tay giúp đỡ.

“Có ta ở đây, mấy đứa yếu đuối các ngươi đừng hòng làm trò đánh lén.”

Sau khi hét lên một câu mà chắc chỉ có Sơn mới hiểu được, Tiểu Hoa liền nhảy khỏi vai Sơn, biến trở về kích thước bình thường. Trước một dàn mưa đan, bão năng lực Tiểu Hoa không hề lúng túng, trên cơ thể nó lập tức mọc ra hàng trăm sợi dây leo. Chỗ dây leo kia được điều khiển chuẩn xác đánh tan từng đợt năng lực, thậm chí đạn cũng không thể bắn xuyên qua dàn dây leo này. Từ phía ngoài nhìn vào, dàn dây leo này không khác gì tường đồng vách sắt, không gì bắn xuyên qua được, không gì không cản được. Trong đám người t·ấn c·ông cũng không thiếu năng lực giả cấp A, cấp B, nhưng đều không ngoại lệ, không ai có thể làm tổn hại được “bức tường” dây leo này.

Có Tiểu Hoa chặn lại sau lưng, Sơn liền không gặp trở ngại gì tiến gần sát đến chỗ ông Hà. Ông Hà cũng bị cảnh tượng Tiểu Hoa ra tay làm cho bất ngờ. Ông không ngờ cái sinh vật kỳ lạ mà bọn họ báo lại hôm trước lại ở ngay đây, bày ra thủ đoạn kỳ quái lại mạnh mẽ như thế này, đúng là mở mang tầm mắt. Ông còn đang nghĩ nếu bắt được sinh vật này đi nghiên cứu thì quá tốt. Lúc kiếm của Sơn tưởng chừng như sắp chém đến cổ của ông Hà thì một cái bóng lớn lao v·út từ phía sau lưng ông ta mà lên. Một tia sáng chói mắt loé lên, trực tiếp đập vào kiếm của Sơn, thành công cản lại một kiếm này. Cự lực mạnh mẽ trực tiếp đẩy Sơn lùi ra xa hơn chục mét mới dừng lại được. Sơn ổn định lại thân hình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn kỹ lại xem là thứ gì mà có thể cản lại một kiếm này của mình.

“Là mày!”

Sơn kinh ngạc cực độ bởi vì thứ đã xuất hiện bên cạnh ông Hà. Kinh ngạc không hoàn toàn là do sức mạnh của nó, mà là do Sơn lại nhận ra nó. Thì ra nó chính là cái con hổ biến dị mà Sơn từng gặp lúc trước, cậu vẫn nhận ra khí tức của nó. Nhưng Sơn nhớ lần trước con hổ này chỉ mới đạt cấp 6, vậy mà bây giờ đã cấp 7 rồi, hay là nói ngang với năng lực giả cấp S. Tốc độ tăng cấp này phải nói là quá kinh khủng, vượt qua tưởng tượng của Sơn. Mà sao nó lại xuất hiện ở đây, lại còn bảo vệ gã tiến sĩ kia nữa. Chả lẽ nó đã bị gã tiến sĩ điên này thuần phục được rồi, hoặc là sử dụng năng lực gì đấy khiến nó nghe lời. Nhưng bất kể là gì thì tình hình lần này có vẻ không tốt rồi.

“Cậu đem đến cho tôi nhiều bất ngờ thật đấy! Từ sinh vật kỳ lạ kia đến năng lực của cậu, tất cả đều làm tôi rất tò mò.” – Ông Hà nhìn vào móng vuốt của “thú cưng” của mình đã bị cắt đứt gần một nửa, kinh ngạc nói.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.