Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 169: Nguy cơ tiềm tàng



Chương 168: Nguy cơ tiềm tàng

“Anh ấy cứ thế đi luôn rồi!” – Điền tiếc nuối nói.

“Anh ta vẫn luôn như thế mà, làm việc không hề giống người khác.” – Hoàn gật gù.

Vốn mấy người còn định chào hỏi thêm mấy câu, không ngờ Sơn đã bay mất v·út rồi. Ba người chỉ đành lặng lẽ quay lưng đi về một hướng khác. Hoàn đã có quyết định rồi, hướng này là vị trí một căn cứ quân sự, tuy có hơi xa nhưng dù sao vẫn là căn cứ ở gần họ nhất rồi. Sau vụ việc căn cứ cũ kia, ba người thật khó có thể tin tưởng được một căn cứ ngoài q·uân đ·ội sẽ là một căn cứ đáng tin, an toàn nữa. Thậm chí vào căn cứ q·uân đ·ội họ cũng chưa chắc sẽ tin tưởng một trăm phần trăm. Nhưng nói gì thì nói, với thực lực hiện tại, chỉ có gia nhập căn cứ thì bọn họ mới có thể an toàn sống sót trong thời kỳ này.

“Chúng ta cũng xuất phát nhanh thôi, tranh thủ trước khi trời tối đến được một địa điểm tạm trú an toàn chút.” – Hoàn thúc giục mấy người, ở đây cậu ta là người có kinh nghiệm cùng thực lực mạnh nhất, đương nhiên sẽ có tiếng nói nhất rồi.

“Cậu cũng đừng ủ rũ như vậy nữa.” – Hoàn thấy Điền mặt mày không vui nên an ủi – “Có phương pháp hấp thu mà anh Thạch dạy cho, chúng ta chắc chắn sẽ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn. Đến lúc gặp lại anh Thạch chẳng phải là có thể ngẩng cao đầu lên rồi sao.”

“Anh nói phải!” – Điền nghe thấy liền tươi tỉnh hơn – “Em nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, không phụ tấm lòng của anh Thạch.”



“Giờ chúng ta đi đâu tiếp đây?” – Tiểu Hoa nhàm chán nằm trên vai Sơn hỏi.

“Chưa biết, tạm thời anh chưa có mục tiêu.” – Sơn trả lời – “Mà đằng nào cũng quay lại đón Phượng, hay là ngó một chút xung quanh khu vực nhiễm độc kia xem có gì không?”

“Ta sao cũng được.” – Tiểu Hoa tuỳ ý nói.

Lúc nãy khi cứu ba người Hoàn, Sơn tí nữa thì quên mất Phượng vẫn còn ở trong phòng chưa ra, do vội vàng tránh khói độc, cậu chỉ có thể truyền âm cho nó theo khí tức của mình chạy ra ngoài căn cứ, bây giờ mới quay lại đón nó đây. Tuy loại khói độc này thật sự rất nguy hiểm, nhưng Sơn tin với khả năng của Phượng, nó hẳn là sẽ không gặp phải chuyện gì. Vừa tiến đến gần khu vực bị khói độc bao phủ Sơn liền đáp xuống đất quan sát. Tuy trong làn khói này mờ ảo khó mà thấy rõ được hoàn cảnh bên trong, nhưng nhìn một chút sát ngoài cùng thì vẫn được. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ thấy loại khói này độc hại, nguy hiểm đến mức nào. Cây cối, động vật thậm chí cả đất đá đều có thể bị ăn mòn, biến dạng không còn hình. Sơn biết được trong khói độc có thành phần của cái gọi là dung dịch tiến hoá, có thể giúp sinh vật có được năng lực, nâng cao năng lực thậm chí là biến đổi hình dạng thành một thứ mạnh hơn, nhưng đấy là trên lý thuyết, còn nếu không được thì c·hết chắc. Hay có thể nói thực tế loại dung dịch này là con dao hai lưỡi, có thể giúp sinh vật tiến hoá hoặc là g·iết c·hết nó. Còn trước mặt Sơn, tất cả sinh vật có thể nhìn thấy được đều đang c·hết dần c·hết mòn, đủ thấy thứ dung dịch này rủi ro đến mức độ nào.

Chờ đợi thêm một lúc, cuối cùng Sơn cũng nhìn thấy được một cái bóng mờ đang di chuyển chậm từ trong làn khói hướng đến phía cậu, chẳng lẽ là Phượng? Nhưng không mất mấy giây, Sơn đã phải suy nghĩ lại, vì cái bóng này đang lớn lên với tốc độ rất nhanh, quá lớn để có thể là Phượng rồi. Sơn lúc này mới nhìn sang Tiểu Hoa, muốn hỏi xem nó có cảm nhận được sinh vật đang tiến tới kia là gì không.

“Hình như là một loài dị sinh vật của tinh cầu này, có điều khí tức của nó rất hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu.” – Tiểu Hoa cũng đã cảm nhận rồi, liền nói ra điểm khả nghi.

“Là dị thú sao? Vậy mà vẫn có thể sống được trong làn khói độc này.” – Sơn trợn mắt lên, kinh ngạc không thôi – “Chẳng lẽ nó đã thích nghi được với khí tiến hoá, giờ đang trong giai đoạn tiến hoá sao?”

Giống như là kiểm chứng cho suy đoán của Sơn, sinh vật kia như cảm nhận được sự hiện diện của Sơn, nó liền gầm lên một tiếng vang trời, rồi lao thẳng về phía cậu. Sơn tuy có ngạc nhiên, nhưng cũng không nao núng, mà là cẩn thận chờ sinh vật kia đến gần, sẵn sàng nghênh chiến. Sinh vật đột biến kiểu này kể cả không có ý định t·ấn c·ông thì Sơn vẫn sẽ ra tay giải quyết chúng nó thôi. Sơn không muốn mấy thứ nguy hiểm như này ra ngoài gây hại, nếu như trên người nó mang theo mầm mống nguy hại gì thì hành tinh này sẽ thật sự xong. Sinh vật kia đã lao ra đến gần mép phạm vi khói độc, Sơn cũng đã quan sát được hình dáng hoàn chỉnh của nó. Thoạt nhìn thì nó có dáng dấp của một con bò tót, nhưng to hơn nhiều lần, lông lá rậm rạp, trên đầu lại có đến bốn cái sừng, còn có gần chục cái như răng nanh lớn chìa ra ngoài miệng, thật sự nhìn rất gớm. Ngoài ra bốn chân của nó nhìn thì to khoẻ, nhưng thật ra lại khá là vặn vẹo, như kiểu xương cốt bị uốn nắn không ra hình ấy, chắc là tác dụng phụ của việc hít nhiều như vậy khói độc.

Con bò, hay là con gì đấy sau khi bị biến đổi này đang lao về phía Sơn, tốc độ càng lúc càng nhanh, nó hướng thẳng sừng về phía trước, rõ ràng là muốn đ·âm c·hết Sơn đây. Ở khoảng cách gần thế này, Sơn cũng nhận ra dị năng lượng trong cơ thể con bò rất hỗn loạn, lúc dày đặc lúc mỏng lại, phân tán không đồng đều, có vẻ như nó cũng chẳng kiểm soát nổi. Hay là nói con bò này ngoài thể hình ra thì hoàn toàn không có gì nổi trội, nhưng nếu để cho nó ổn định lại thì không biết sẽ như thế nào. Tất nhiên là Sơn cũng chẳng cần phải biết, cậu đời nào sẽ để cho nó hoàn thành tiến hoá cơ chứ. Chỉ thấy con bò lúc tiến sát đến phía Sơn thì cậu đã kịp lách người sang bên cạnh, rồi nhanh tay vung ra một kiếm. Đúng như suy đoán, con bò to lớn như thế, nhưng ngoài lực húc mạnh ra, phòng thủ gần như không có, chỉ một kiếm nó đã dễ dàng bị cắt ra làm hai nửa. Đợi cho t·hi t·hể con bò theo quán tính văng ra xa dừng lại hẳn, Sơn mới lại gần xem xét. Không xem thì thôi, nhìn gần mới thấy hãi hùng. Nửa thân con bò này máu thịt xanh lè, xương cốt thì nhiều chỗ đã biến dạng, nhưng đây không phải trọng điểm. Cái đáng sợ nhất là dù đã bị cắt làm đôi nhưng xác thịt con bò lại đang bắt đầu khôi phục, tốc độ tái tạo có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Tốc độ hồi phục còn nhanh hơn con hổ kia, chẳng lẽ thứ này bất tử?” – Sơn nghi ngờ.

Sơn liền dùng kiếm chọc vào con bò, rồi dẫn một ít chân nguyên từ kiếm vào thân thể nó. Sơn thở phào một cái, vì thân thể con bò dưới ảnh hưởng chân nguyên của cậu đã ngừng tái tạo. Như vậy tức là con bò này không thật sự bất tử, chỉ là sức sống của nó mạnh mẽ quá đáng mà thôi, nó vẫn có thể c·hết được. Sơn thử thu chân nguyên lại, xác thịt nó lại tiếp tục tái tạo, nhưng chậm hơn trước rất nhiều, hẳn là do bị chân nguyên của cậu tác động phá đi quá trình này. Sơn bóp một cái pháp quyết, thả một mồi lửa xuống thân thể con bò, nó liền cháy rực, cháy một lúc thì hoàn toàn thành than. Xem ra nếu sát thương lớn hơn tốc độ tái tạo thì vẫn có thể g·iết c·hết hoàn toàn được mấy sinh vật như thế này. Nhưng ở đây là Sơn đã dùng chân nguyên làm chậm quá trình tái tạo, sau đấy dùng pháp thuật tạo ra ngọn lửa mạnh hơn lửa thường nhiều, nên trông mới dễ dàng như vậy. Nếu là những người bình thường hay năng lực giả ngoài kia, khi đối mặt với sinh vật như này thì họ sẽ hạ chúng bằng cách nào đây? Chỉ có thể hy vọng là có số ít sinh vật bên trong khói độc tiến hoá được, nếu không một khi bọn nó thoát được ra ngoài, loài người sẽ lại rơi vào giai đoạn tận thế mới mất.

“Mày đây rồi!” – Sơn đã nhìn thấy Phượng lăn lông lốc từ phía trong khói độc ra ngoài, cậu liền vui mừng tiến lại đón nó.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.