Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 180: Dính bẫy



Chương 179: Dính bẫy

“Không ngờ được trí tuệ đám dị thú này đã phát triển đến mức lập ra được một loại chế độ chủ tớ cơ bản rồi.” – Ông Tài bình tĩnh phân tích tiếp.

“Vậy chúng ta phải làm gì đây? Không có đội kia giúp sức làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ được.” – Cô gái không muốn xem cảnh này nữa, đã quay mặt đi, đồng thời lo lắng hỏi.

“Còn một mạng nữa, nhân lúc con súc sinh này bận ăn uống đi lấy bảo vật có được không, ông già?” – Gã to con hồi phục tinh thần, giọng điệu lạnh lùng hỏi.

“Không được, trực giác của ta cho thấy con vật này rất khác lạ, nếu hành động tuỳ tiện e là sẽ bị nó phát hiện ngay.” – Ông Tài lại lắc đầu – “Hơn nữa, cậu quên mất còn con thằn lằn đang đứng bên kia à? Con thằn lằn này có thể hạ được cả đội kia thì cũng có thể hạ được cả đội chúng ta. Bây giờ mà manh động nhiều khả năng là toàn đội đều thành thức ăn cho chúng chứ không phải giỡn.”

“Vậy thì phải làm sao? Chẳng lẽ cứ chờ ở đây, chờ cho chúng nó chán rồi rời đi à?” – Gã to con nóng giận nói.

Trong lúc mấy người còn đang bàn tán đủ loại trường hợp, kế sách thì Sơn lại đang tập trung tinh thần thử cảm nhận xem mối liên kết giữa thanh tiểu kiếm trong đan điền của mình với bảo vật nằm ở trên mỏm đá kia. Liên kết này hiện tại rất yếu, nhưng vẫn luôn duy trì, hay có thể nói là Sơn cảm nhận được nhưng không có thêm manh mối nào khác nữa. Nhưng đang tập trung thì một tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi làm Sơn phải giật mình mở mắt ra. Đây là giọng hét từ một người phụ nữ, nếu không nhầm thì là phát ra từ phía cái động lớn kia. Cô gái duy nhất trong năm người Sơn theo dõi ban đầu vẫn còn ở cửa đường vào động, vậy hẳn là một cô gái khác trong đội còn lại bên đường kia rồi. Lại nói sở dĩ tiếng hét lần này làm Sơn phải giật mình không phải chỉ vì nó quá đau đớn, thống khổ, mà nó còn kèm theo lực lượng tinh thần nhỏ bên trong gây nhiễu loạn tâm thần người ta. Vậy hẳn đây là một loại sử dụng năng lực của năng lực giả hệ tinh thần rồi, nhưng độ kiểm soát không được tốt, thành ra khá phân tán và độ mạnh yếu rất loạn. Không chỉ Sơn thấy khó chịu, năm người kia cũng bị tiếng hét chói tai kia làm cho đau đầu chóng mặt, đầu óc như bị thứ gì đấy q·uấy n·hiễu. Đương nhiên cũng đã đúng như Sơn đoán, tất cả đều là do năng lực của cô gái b·ị b·ắt ở dưới kia gây ra.

“Không ổn, là năng lực của Thu Diệu gây ra. Năng lực của cô ta bị mất kiểm soát dẫn đến ảnh hưởng đến cả chúng ta.” – Cô gái có vẻ quen biết người b·ị b·ắt phía dưới lo lắng nói – “Nếu bị lâu quá e rằng mấy người chúng ta sẽ bị tổn thương tinh thần nặng, thậm chí là thành kẻ ngốc mất.”

Ngoài hai người xấu số ban đầu, còn lại một người khác cũng b·ị b·ắt đến chính là cô gái tên Thu Diệu này, và cô ta cũng vẫn còn sống, chỉ là b·ị t·hương không động đậy được thôi. Thì ra vừa mới đây sau khi nhấm nháp xong người đàn ông kia, con chuột chũi đã đánh chủ ý đến con mồi còn lại. Nhưng lần này sau khi nhấc Thu Diệu lên nó lại không ném thẳng cô ta vào miệng, mà là thuần thục dùng hai ngón chân lớn của mình kẹp được vào chân cô gái, rồi giựt đứt ra. Cô gái vốn đã b·ị t·hương năng mà ngất đi lập tức bị cơn đau đớn thấu xương làm cho tỉnh táo lại, rồi gào thét, năng lực hệ tinh thần cũng bị mất kiểm soát mà phóng thích ra, chẳng những ảnh hưởng đến hai con dị thú mà còn ảnh hưởng đến cả những người khác ở xa hơn. Phải nói cô gái Thu Diệu này có năng lực tinh thần khá độc đáo, gây nhiễu loạn rất tốt, nếu là ở trong căn cứ chắc là cũng sẽ là đối tượng được chú trọng. Tuy đúng thật là ảnh hưởng tinh thần từ tiếng hét này không hề nhỏ, nhưng không đến nỗi phóng đại như cô gái trong nhóm họ nói như vậy, vì căn bản bọn họ không bị nhắm tới, cũng đang ở xa hơn nhiều. Ông Tài mặt hơi nhăn một chút nhưng nhìn thấy hai con dị thú một con thì tạm thời rút về hướng hang thông sang kia, một con thì nhăn nhó ôm đầu, hành động bị đình trệ, liền vội đưa ra chủ ý:

“Mọi người chịu khó nhẫn nhịn một chút, ta nghĩ có thể nhân cơ hội con vật kia bị ngăn trở hành động có thể xông lên lấy bảo vật rồi rút trở về.” – Thấy mọi người do dự, ông Tài liền nói tiếp – “Phải quyết định nhanh trước khi cô Thu Diệu kia tiêu hao hết năng lượng còn lại, đến lúc ấy sẽ không còn cơ hội nào khác đâu.”

“Để tôi đi, tôi là người nhanh nhất, tôi ra tay nếu mà có vấn đề gì thì chắc chắn sẽ kịp chạy trốn.” – Chỉ hơi chần chừ mấy giây người đàn ông cao kều liền lên tiếng, còn hướng gã to con đề nghị - “Anh khoẻ nhất, vậy giúp đẩy tôi đi một đoạn, sẽ giúp tiết kiệm chút thời gian.”

“Được, vậy thì chuẩn bị đi.” – Gã to con không phản đối.

“Vậy thì cẩn thận đấy!” – Ông Tài vỗ vào tay người cao kều.

“Tôi sẽ cẩn thận.” – Người cao kều gật đầu, đồng thời hướng hai người khác – “Nhờ hai người nếu có gì không ổn thì dùng năng lực hỗ trợ tôi thoát khốn.”

“Đã biết!” – Cô gái lạnh lùng nói.

Cảm thấy tiếng hét đã có chút yếu đi, mấy người cũng không trì hoãn thêm nữa. Vừa vào vị trí, gã to con liền lại gần miệng lối đi, thủ sẵn tư thế, người cao kều vừa nhảy lên tay gã, gã liền vung mạnh một cái, ngươi cao kều liền được lực vung mạnh mẽ đẩy đi với tốc độ chóng mặt, thẳng hướng mỏm đá mà bay, mắt không tốt thì gần như chỉ thấy tàn ảnh xẹt qua trên không trung. Sơn cũng nhận thấy kế hoạch mà mấy người kia đang thực hiện, quả thật có thể thành công, nhưng cậu cứ thấy chuyện không thể đơn giản như vậy được. Vừa mới nghĩ đến thì lập tức có biến, chỉ thấy con chuột chũi đang có vẻ khó chịu ôm đầu lập tức không ôm đầu nữa, nó trực tiếp ném cô gái trong tay vào miệng nhai rau ráu, tiếng hét chứa năng lực tinh thần cũng tắt ngóm. Ngay sau đó nó liền vung lên bàn chân lớn chắn ngang phía trên mỏm đá, tốc độ này nhanh đến mức không tưởng, quá trái ngược với kích thước cơ thể con chuột chũi. Nếu không có gì thay đổi thì người đàn ông cao kều sẽ đáp trúng ngay bàn chân con chuột chũi. Nhìn thấy con chuột chũi thay đổi trang thái cùng với ánh mắt có phần gian xảo, người cao kêu thầm nghĩ không tốt, ngay lập tức uốn cong cơ thể, mặc cho sẽ b·ị t·hương vì cưỡng chế xoay người trên không ở tốc độ cao. Việc này giúp anh ta kịp thời thay đổi góc độ cơ thể, đủ để anh ta kịp dùng năng lực của mình xoay ngược trở lại chạy trốn.

“Cẩn thận!” – Ông Tài hét lớn.

Ông Tài quan sát bên này cũng đã nhìn ra tình hình không ổn, nhưng bây giờ mới nói thì đã quá muộn. Mặc dù người cao kều đã kịp xoay người lại chuẩn bị chạy trốn, nhưng muốn trốn đã không kịp nữa rồi. Con chuột chũi cũng không có vẻ bất ngờ, nó lập tức dùng tốc độ kinh người của mình, vỗ một phát về phía người cao kều, người này liền không kịp cả kêu lên, lập tức bị một vả này vỗ bẹp dép xuống đất, biến thành một vũng máu. Mấy người còn lại dù muốn hỗ trợ cứu người cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đồng đội c·hết thảm.

“Mau rút lui, nhiệm vụ này chúng ta không thể làm được nữa rồi.” – Ông Tài dứt khoát đưa ra mệnh lệnh.

Thường thì không có nhiệm vụ nào được giao mà ông Tài không thể hoàn thành, nhưng thấy cảnh tượng này ông cũng không thể cố chấp được nữa, quyết đoán ra lệnh rút lui toàn bộ. Ông Tài nghĩ chỉ có thể về gọi thêm người mạnh hơn hoặc là dứt khoát từ bỏ bảo vật này. Dù sao chỉ từ một lần này, cả sức mạnh lẫn trí tuệ của con súc sinh này thể hiện ra đã quá cao để con người có thể đối phó được rồi. Những người khác cũng biết nhiệm vụ lần này đã không thể hoàn thành được nữa, đều nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, không chạy chắc chắn là c·hết. “Ầm” một tiếng, cửa vào rung mạnh liên tục, một cái bóng lớn dần xuất hiện. Mấy người vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, đều bị cảnh tượng phía sau làm dựng hết cả tóc gáy.

“Không xong, là con thằn lằn!”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.