Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 185: Âm u



Chương 184: Âm u

Do không có bản đồ hay các thiết bị chỉ đường, cũng chẳng gặp được người nào khác trong hoang mạc này, trong vòng mười ngày tiếp theo, Sơn gần như chỉ có đi linh tinh không rõ phương hướng. Ban ngày thì di chuyển liên tục, thỉnh thoảng còn phải chiến đấu hoặc chạy trốn khỏi dị thú, đến đêm thì sẽ nghỉ ngơi tranh thủ tu luyện nâng cao tu vi. Cho đến trưa ngày thứ mười một, Sơn cuối cùng cũng thoát được khỏi địa phận hoang mạc.

“Cái hoang mạc này thực sự rất lớn, đi lâu như vậy mới thoát ra được.”

Sơn ngồi trên một tảng đá lớn nghỉ chân, đồng thời quay lại nhìn về hướng hoang mạc, cảm khái không thôi. Cảm khái có một phần là thực sự vì diện tích của cái hoang mạc này, nhưng phần nhiều vẫn là về độ nguy hiểm của nó sau khi tận thế xảy ra. Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng dị thú có cấp độ gần bằng con giun đất kia trở lên mà Sơn đụng độ phải, số lượng đã vượt qua mười đầu ngón tay. Gặp phải đám này Sơn chỉ có thể lựa chọn tránh đi, đen thì bị bọn nó phát hiện cũng phải dùng hết tốc lực mà chạy. Nhưng cũng may mà những lần này Sơn đều toàn thân chạy được, không mất đi miếng da, sợi tóc nào. Trái ngược lại với vẻ lạc quan nhìn ngắm cảnh vật của Sơn thì Tiểu Hoa lại nhăn nhó càu nhàu:

“Cái hoang mạc c·hết tiệt này, vượt qua còn tốn sức hơn cả cấm địa cát trên tinh cầu quê hương ta.” – Tiểu Hoa lại vừa phàn nàn, vừa nhấc lên tán lá của mình – “Di chuyển mấy ngày hôm nay làm bản cô nương mệt mỏi rã rời, khô khốc hết cả cơ thể rồi đây này!”

“Được rồi, bớt than vãn đi! Trên đường đi toàn là anh phải di chuyển, chạy trối c·hết, nhóc chỉ việc ngồi trên vai anh nhàn nhã không nói, lại còn chỉ đạo đường đi, hướng chạy nữa, báo hại chúng ta bị đi lòng vòng vài lần tốn biết bao nhiêu thời gian.” – Sơn lườm Tiểu Hoa, lời nói không có chút chừa lại đường lui – “Lại nói nhóc tu linh thuỷ còn xuồng xã hơn cả uống nước, còn bày đặt khô với chả khốc, xì!”

“Khục khục! Đấy là ta dùng để chữa thương, chứ có phải uống để giải khát đâu.” – Tiểu Hoa nghẹn họng chữa thẹn – “Mà thôi, dù sao cũng thoát ra khỏi cái chỗ khó ở kia rồi, đi đâu tiếp theo đây?”

“Chỗ xa xa kia có vẻ đặc biệt, chúng ta thử đến khám phá xem sao.” – Sơn hướng tầm mắt ra xung quanh, cuối cùng chỉ về một hướng – “Nhưng trước tiên cứ nghỉ ngơi cho lại sức đã, anh cảm thấy vị trí kia không hề đơn giản đâu.”

“Ồ, có gì đặc biệt ở hướng đấy ư?” – Tiểu Hoa theo hướng Sơn chỉ nheo mắt nhìn sang, rồi không nhịn được mà quay lại hỏi với giọng nghi ngờ - “A, sao đại ca ngươi lại chọn cái hướng trông có vẻ âm u như thế kia cơ chứ? Chỉ nhìn ta cũng thấy rùng cả mình rồi, chắc chắn không phải địa điểm tốt đẹp gì.”

“Chính vì kỳ lạ như vậy nên anh mới chọn hướng đó, những chỗ như vậy mới dễ xuất hiện vật phẩm hay tài nguyên tu luyện chứ. Những nơi thông thường chúng ta đi qua cũng không ít rồi, có gì tốt đâu.” – Sơn giải thích – “Mặc dù có thể có nguy hiểm kèm theo, anh đây cũng khá ngại, nhưng muốn tu vi tịnh tiến nhanh hơn thì ắt phải thử vận may thôi.”

“Cũng có lý.” – Tiểu Hoa gật gù tán thành – “Vậy bản cô nương lại liều một phen vậy.”

Sơn chỉ cười trừ, rồi im lặng quan sát vị trí cậu để tâm đến kia cẩn thận hơn. Nói là ngồi đây nghỉ ngơi, không bằng nói là đang quan sát xem địa điểm kia có gì nguy hiểm hay không. Đây là lần đầu tiên Sơn với tư cách một người tu tiên nhìn thấy một địa điểm âm u đến như vậy. So sánh với những khu nghĩa trang hay nhà xác mà Sơn từng viếng thăm qua ở Địa Cầu khi trước cậu cũng không cảm thấy âm u quỷ dị bằng địa điểm trước mắt này. Đây là có chuyện gì xảy ra vậy? Sơn từng tự nhận định bản thân mình là người cẩn thận, nếu có chuyện có tính nguy hiểm sẽ hạn chế tiếp cận hoặc sẽ tìm ra biện pháp giảm thiểu nguy hiểm đến mức tối thiểu. Nhưng lần này nhìn thấy địa điểm kỳ lạ kia, còn chưa thực sự rõ ràng tình hình mà Sơn đã chọn sẽ hướng chỗ đấy mà đi tiếp rồi. Có thể nói sau mấy việc ngoài ý muốn trong hoang mạc, Sơn lần này phải tạm hạ xuống định hướng ban đầu của mình, liều hơn một chút, tìm kiếm ra cơ duyên để nâng cao tu vi.

Quan sát cẩn thận địa điểm kia cùng khu vực xung quanh, ngoài âm u ra cũng chỉ có âm u, cũng không nhìn ra gì khác, có lẽ là do khoảng cách còn quá xa. Thu lại tâm tư, Sơn quyết định sẽ đến gần hơn nữa rồi lại quan sát đánh giá tiếp sau. Lúc này Sơn lại để ý đến Phượng, cậu đã để cho nó tự do ở dưới chân, vốn nãy còn đang nằm yên tĩnh, không hiểu sao nó bây giờ lại đang lăn lòng vòng một chỗ, trên thân hình tròn vo lại đang toả ra một chút khí tức. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi có Phượng theo sau, Sơn thấy nó có phản ứng kỳ lạ đến như vậy. Sơn khẽ cau mày, sau đấy liền bắt lấy Phượng, nhấc bổng nó lên, nhìn ngắm nó một chút rồi hỏi:

“Mày cũng cảm thấy chỗ kia có gì đấy kỳ lạ phải không?”

“Ồ?!”

Sau khi hỏi xong câu này, không ngờ Phượng lại hơi lắc nhẹ cơ thể, dường như biểu thị là đồng ý với câu này. Cái này làm Sơn càng cảm thấy không ổn lắm, ngay đến cả Phượng – thứ không sợ trời không sợ đất này còn có biểu hiện khác lạ, vậy chẳng phải là nói địa điểm kia quá mức bất thường, khó đoán biết rồi hay sao. Sơn tự nhiên lại cảm thấy đi về hướng đấy là lựa chọn không sáng suốt lắm. Nhưng càng là vậy sự tò mò trong cậu lại càng lớn hơn, là chuyện gì mà có thể dị biệt đến như vậy?

“Chẳng lẽ thật sự là có nguy hiểm?” – Tiểu Hoa cũng quan sát thấy mọi động tĩnh từ Phượng, nên hỏi lần nữa để xác định lại – “Thế cuối cùng là có đi không?”

“Ừm, thử đến gần hơn chút nữa, rồi nhóc có thể sử dụng thần thức quét qua một lần, nếu phát hiện ra thứ gì nguy hiểm ngoài tầm của chúng ta thì đổi hướng cũng chưa muộn.” – Trầm ngâm giây lát, Sơn liền đưa ra phương án.

“Vậy cũng được.” – Tiểu Hoa đồng ý.

Đã có chủ ý, Sơn liền đứng dậy, hướng về khu vực âm u kia mà đi tiếp. Mới đầu đi còn không có gì, chỉ đơn thuần là đi vào khu vực chuyển giao giữa hoang mạc và đồng cỏ, không khí tương đối dễ chịu. Nhìn vào một mảng xanh trước mắt, làm cho con người ta như đang hoà mình với thiên nhiên, đem đến cảm giác dịu nhẹ tươi mát. Ấy vậy mà lẫn trong cảnh sắc đẹp đẽ này lại xuất hiện một mảng xám xịt, âm u, phá đi cảnh quan tươi đẹp kia. Càng tiến về mảnh âm u kia, Sơn càng cảm thấy tâm thần mình nặng trĩu đi một phần, có cảm giác ngột ngạt khó tả. Đến một khoảng cách mà Sơn cho là đủ gần, cậu quyết định dừng lại quan sát cẩn thận một phen. Tiểu Hoa cũng tranh thủ lúc này mở rộng thần thức của mình, hướng dần về khu vực âm u kia mà dò xét. Không dò xét thì thôi, vừa dò đến thì hết hồn. Tiểu Hoa mới phóng thần thức ra không lâu liền giật mình nhảy cẫng lên, trợn to mắt, thân thể co rúm lại rồi nhảy thẳng lên người Sơn, toàn thân lại không tự chủ được run lẩy bẩy.

“Gặp phải cái gì rồi? Sao lại sợ sệt đến mức như vậy nữa rồi?” – Sơn lo lắng hỏi.

“Ta, ta… cũng không biết là cái gì nữa.” – Tiểu Hoa lắp bắp.

“Ừ? Không biết là cái gì mà cũng sợ thành như thế này rồi?” – Sơn khó hiểu.

“Vừa quét đến khu vực kia, một thứ gì đấy xám xịt liền lướt qua, tốc độ rất nhanh, nó làm cho ta có cảm giác rợn người khó tả, như gặp phải chuyện gì đấy rất, rất… nói chung là rất đáng sợ.” – Tiểu Hoa lúng túng miêu tả lại.

“Rốt cuộc là có cái gì ở trong đó vậy?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.