“Nhóc có cảm thấy gì bất thường từ Lam không?” – Sơn hỏi Tiểu Hoa.
“Ta cảm thấy áp lực.” – Tiểu Hoa sắc mặt nghiêm trọng đáp – “Giống như lúc gặp phải người có tu vi cao hơn đang dùng khí thế áp bức ta vậy.”
“Quả nhiên là như vậy. Nhưng sao có thể chứ, chả lẽ Lam đột nhiên lại mạnh lên nhiều đến mức thế?”
Tự mình nói ra lời này Sơn cũng không thể nào mà tin được, sao có chuyện tu vi một người có thể tăng nhanh đến như vậy được cơ chứ, huống chi là một quỷ tu mới xuất hiện còn chẳng có phương pháp tu hành. Nhưng áp lực thì vẫn còn nguyên đấy, Sơn chỉ có thể lùi dần về phía sau đồng thời nâng cao cảnh giác đến mức cao nhất tiếp tục quan sát Lam. Sơn cũng cảm nhận được rõ ràng âm khí xung quanh tăng lên nhiều đều là từ phía Lam mà ra. Không biết bên trong tảng đá kia chứa đựng thứ gì mà lại biến Lam thành cái dạng như hiện tại nữa.
Về phía Lam, nó vẫn lơ lửng tại chỗ như vậy, hai con mắt trắng dã bây giờ càng trông vô hồn hơn, giống như kiểu một người đang trong trạng thái ngất xỉu lại còn bị đè thêm một tầng c·hết ngất nữa vậy. Toàn thân Lam vốn ban đầu là một màu trắng có phần trong suốt, bây giờ lại xen lẫn những màu xám đen, thân thể cũng có vẻ ngưng thực hơn nhiều so với trước. Lam cứ trong trạng thái kỳ lạ như vậy thêm nửa tiếng nữa thì bắt đầu có dấu hiệu thay đổi. Thấy rõ nhất là âm khí xung quanh nó dường như đã ngừng tăng lên, tiếp đến là thân thể nó không lơ lửng nhấp nhô như ban đầu nữa mà đã dừng hẳn lại. Dần dần, Lam bắt đầu di chuyển trở lại, ban đầu là chậm rãi, rồi tốc độ tăng dần lên, nhưng Sơn nhận ra nó vẫn như người đang ngủ mộng du vậy. Nhìn từ ban đầu, cứ nghĩ là nó đang di chuyển không có mục đích, nhưng kỳ thật, Sơn đã nhận ra Lam đang dần dần áp sát về phía mình.
“Lam! Mau dừng lại đã, đừng tiến thêm về đây nữa.”
Sơn gọi lớn về phía Lam, hy vọng nó vẫn còn có chút ý thức, có thể kiểm soát được hành vi. Nhưng Lam trong trạng thái này giống như người mất hồn, hoàn toàn không nghe lọt tai bất kỳ lời gì từ Sơn, nó cứ thế áp sát lại chỗ Sơn đang đứng. Tiểu Hoa cũng bị doạ cho lùi về sau mấy bước, giọng hơi run:
“Sao nó cứ tiến về chỗ chúng ta vậy? Chẳng lẽ nó muốn hấp thụ luôn chúng ta à?”
“Anh không biết nữa, nhưng tốt nhất đừng để nó tiếp cận được chúng ta.” – Sơn nhanh chóng đưa ra quyết định – “Để anh thử giam cầm nó lại như trước xem được không, nhóc hỗ trợ anh đặt tinh hạch là được.”
“Được!”
Nói rồi Tiểu Hoa nhanh chóng gọi ra dây leo, cho chúng chui dưới đất, kéo theo một vài tinh hạch đã được Sơn khắc sẵn trận đồ nhằm tiếp cận Lam thuận tiện hơn. Do Lam di chuyển cũng không phải quá nhanh, cũng không có ý tránh né gì, nên trận pháp của Sơn cũng nhanh chóng được bố trí xung quanh Lam, mặc dù phạm vi có chút hơi rộng, nhưng chỉ cần nhiều trận đồ một chút thì hiệu quả vẫn như cũ. Sơn vận chuyển chân nguyên, thực hiện một vài pháp quyết, trận pháp lập tức được kích hoạt. Vẫn là loại trận pháp Sơn từng sử dụng với Lam lúc trước, tạo ra một kết giới mỏng giam cầm mục tiêu. Lần này để cho chắc ăn, Sơn đã tăng cường độ vững chắc cho kết giới, dù cho Lam có muốn dùng lực phá huỷ cũng sẽ không dễ dàng như trước nữa. Nhưng quỷ tu từ đầu đã là sinh vật khó hiểu, Lam ở trạng thái bây giờ còn khó hiểu hơn. Cứ nghĩ kết giới sẽ giữ chân nó lại được một lúc, không ngờ, Lam nó lại cứ thế dễ dàng đi xuyên qua kết giới, như kiểu xung quanh nó chẳng có gì vậy.
“Kết giới mất tác dụng rồi sao?” – Tiểu Hoa ở bên cạnh hốt hoảng.
“Kết giới không có vấn đề gì cả, vấn để là ở chỗ Lam cơ.”
Tuy tình hình bây giờ có chút rối rắm, nhưng Sơn vẫn đủ bình tĩnh để quan sát được tình huống vừa rồi. Rõ ràng lúc đi xuyên qua kết giới, cơ thể đang khá ngưng thực của Lam có chút mờ ảo đi. Lúc cả người đi qua kết giới hoàn toàn thì cơ thể Lam mới khôi phục như lúc ban đầu. Rất có thể đây là một loại khả năng của quỷ tu đạt được sau khi tu vi được nâng cao. Nhưng càng là như vậy thì bây giờ lại càng khó có đối sách. Đến kết giới cũng không có tác dụng, vậy thì phải làm cách nào để ngăn lại Lam đang ở trạng thái này đây, nếu nó có ý xấu đối với Sơn thì biết làm thế nào?
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” – Tiểu Hoa lo lắng giục giã.
“Chạy! Trước tiên cứ rời khỏi khu vực này đi đã, chắc là Lam nó cũng không rời khỏi đây được đâu.”
“Đúng rồi, sao ta không nghĩ đến cơ chứ?” – Tiểu Hoa mừng rỡ - “Vậy mau đi thôi!”
Sơn liền gọi ra phi kiếm, leo lên rồi xoay người bay ngược trở lại hướng đã vào lúc nãy. Sơn cũng vừa mới nhớ đến đặc điểm này của Lam, cậu suy đoán ngay cả khi tu vi có tăng thì nó cũng chưa rời khỏi đây ngay được chứ? Nói chung là bây giờ không biết có nguy hiểm không, nên để cho chắc ăn thì cứ rời khỏi khu vực đầy âm khí này đã. Lúc nãy đi vào là muốn từ từ khám phá xem có tài nguyên không, nên đi bộ rất chậm, còn bây giờ Sơn cưỡi kiếm bay ra, không mất bao lâu cậu đã rời khỏi khu vực âm u rồi. Tụ họp lại với Phượng vẫn đang chờ đợi bên ngoài từ nãy, Sơn lúc này mới nhìn lại về hướng vừa rồi, cẩn thận xem xét tình hình. Vẫn như lúc này, Sơn khó mà cảm nhận được tu vi của Lam ra sao, nhưng bây giờ âm khí lại như bị điều khiển, Lam đi đến đâu thì âm khí tụ lại tới đó. Ở khoảng cách xa thế này mà Sơn vẫn nhận thấy được Lam nó đang ở đâu, vẫn đang di chuyển về phía này.
Một lúc sau, bóng dáng Lam cuối cùng cũng xuất hiện ở ngoài rìa khu vực âm u. Nhưng Lam lại không như trước dừng lại, lần này nó vẫn trực tiếp bay thẳng ra phía ngoài. Lam từng mô tả nếu nó ra khỏi khu vực âm u, nó sẽ bị tổn thương, nhưng bây giờ, khi ánh nắng tự nhiên đã chiếu khắp cơ thể nó, nó vẫn từ từ bay đi như không có chuyện gì. Quả nhiên bây giờ Lam nó đã có thể tự do rời đi khu vực ban đầu, không còn chịu bất kỳ bất lợi gì nữa. Đến lúc này Sơn chỉ có thể làm theo kế hoạch mà cậu đã tranh thủ bàn với Tiểu Hoa trong lúc chờ Lam ra ngoài.
Gật đầu với Tiểu Hoa, Sơn lúc này mới nhanh chóng vòng ra đằng sau Lam, tay thực hiện một số thủ pháp. Bất ngờ là Lam lần này lại quay ngoắt trở lại, hướng về Sơn mà bay đến. Cũng không quá bất ngờ, Sơn đã nghi ngờ từ lâu, Lam hẳn là cũng khá hứng thú với cậu, cũng có khi là với chân nguyên của cậu. Ngay lúc này Tiểu Hoa liền tung ra mấy sợi dây leo về phía Lam, dây leo nhanh chóng quấn quanh cơ thể nó, dần bao trùm kín mít. Nhưng không mất bao lâu, dây leo liền bằng tốc độ mắt thường cũng thấy được dần dần khô héo, biến thành một màu xám xịt.
“A, nó vậy mà thật đang hút đi chân nguyên bên trong dây leo của ta.” – Tiểu Hoa hét lớn – “Đại ca ngươi mau thực hiện bước tiếp đi!”
Nói rồi Tiểu Hoa cũng đã kịp thời ngắt đi kết nối tới chỗ dây leo đang dần khô héo kia, tránh để mình bị hút cạn. Còn về phía Lam, dây leo khô héo lần lượt tan rã, để lộ ra bản thể nó vẫn từ từ di chuyển. Sơn không dám chậm trễ, lập tức tăng tốc kết ấn, cậu muốn thử nghiệm một loại trận pháp mạnh mẽ hơn, nếu không hiệu quả thì chỉ có thể quay đầu chạy, chạy bao xa thì chạy. Nhưng chuyện vẫn hay không như ý muốn của người ta, lần này cũng vậy. Chỉ thấy Lam vẫn di chuyển chậm rãi, lờ đờ như người say rượu giờ lại như được uống thuốc tăng lực, vù một cái đã biến mất khỏi tầm mắt của Sơn. Lúc Sơn định thần lại thì Lam đã xuất hiện ở trước mắt cậu, không một động tác thừa vươn tay ra túm lấy tay Sơn còn đang bận kết ấn.