Thuận thế đè người đàn ông kia xuống đất, Sơn liền dồn chân nguyên vào lòng bàn tay rồi dẫn vào cơ thể ông ta hòng dùng chân nguyên chèn ép dị năng lượng trong cơ thể người này, không cho ông ta sử dụng năng lực nữa. Phải nói là hiệu quả hoàn toàn như kỳ vọng, biết là không vùng vẫy ra được, người đàn ông cố thử dùng năng lực một vài lần, nhưng có thử thế nào thì cũng cùng chung một kết quả, đó là luôn có cảm giác bị tắc nghẽn khó thông, k·hông k·ích p·hát n·ổi bất cứ lực lượng gì. Cuối cùng ông ta cũng đành phải bỏ cuộc, nằm yên đấy cho Sơn trói người mình lại. Phòng này cách âm rất tốt, gào thét cũng không ai nghe, muốn ấn nút báo động thì bây giờ cũng không với đến, tình trạng này của người đàn ông hoàn toàn là cá trên thớt, mặc cho người chém g·iết.
“Bây giờ thì ông có thể nói ra mục đích làm thí nghiệm của các người được rồi đấy.” – Sơn sau khi trói chặt người đàn ông kia xong thì nghiêm mặt lại hỏi.
Người đàn ông vẫn một mặt như không, cũng chẳng thèm mở miệng ra nói câu nào. Sơn hơi nhíu mày, người này vậy mà cũng cứng gớm, b·ị b·ắt mà vẫn bình tĩnh được như vậy.
“Kỳ thật, tôi cũng đoán được một hai rồi, các người muốn tạo ra một loại thuốc có khả năng kích phát tiềm năng của năng lực giả, làm năng lực của bọn họ tăng trưởng mạnh mẽ hơn nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu là dùng để đối kháng xác sống hay dị thú mạnh mẽ trong tương lai thì không hề có vấn đề, mục đích này là đúng đắn. Nhưng cớ sao các người lại làm thí nghiệm trên cơ thể người sống, lại còn người vô tội nữa chứ.” – Sơn gằn lên từng chữ - “Các người rốt cuộc có còn tí nhân tính nào không?”
“Nhân tính sao? Trên bước tiến phát triển không có chỗ cho cái gọi là nhân tính. Tất cả những điều tôi làm đều là đóng góp to lớn cho sự phát triển của con người, mà trên con đường này tất yếu phải làm ra hy sinh.” – Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng đáp lại Sơn – “Chẳng qua chỉ là hy sinh vài tính mạng nhỏ, mở ra một kỷ nguyên mới phát triển hơn cho nhân loại, như vậy là sai sao?”