Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Hào Môn

Chương 50



Vốn dĩ Thẩm An An nằm trên giường đã nhắm mắt lại để Lục Tu Viễn sấy tóc cho cô, bàn tay to vuốt ve trên đỉnh đầu, hơi nóng phả ra hun đến làm cô mơ màng muốn ngủ nên không phát hiện sự biến hoá của Lục Tu Viễn. Cho đến khi máy sấy dừng lại, cô cũng không phát hiện, cuối cùng thân hình cao lớn của Lục Tu Viễn lần nữa nhào tới thì cô mới biết được mình lại rơi vào miệng cọp rồi.

“Không làm nữa, em chịu không nổi.” Thẩm An An kêu lên, đẩy anh ra.

“Em không cần phải động, anh động là được rồi.” Lục Tu Viễn dụ dỗ, nắm lấy tay nhỏ cô kéo xuống vị trí nào đó, ngoài miệng nói: “Nó thật đáng thương.”

Thẩm An An biết mình tránh không thoát, chỉ có thể giả bộ đáng thương: “Em thật sự không thể mà.”

“Em có thể.” Lục Tu Viễn khẳng định.

“Anh quá xấu rồi.” Tay nhỏ của cô lại bị dẫn đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.

Lục Tu Viễn cắn cắn lỗ tai cô, thổi một làn khí vào đó: “An An ngoan, em có thể mà. Nếu không thì em ngủ đi, anh động là được.”

Để anh động, cô còn có thể ngủ mới là lạ! Thẩm An An cạn lời nhìn trời.

Thời điểm bị Lục Tu Viễn hung hăng đè nặng, Thẩm An An thầm nghĩ: Ba ngày nữa mau chóng qua đi thôi, như vậy cô có thể đi quay gameshow sớm một chút mà thoát khỏi anh, thoát đi rồi cô muốn làm gì thì làm. Cô thật sự sợ Lục Tu Viễn, hai người cứ xằng bậy như vậy mãi, Thẩm An An sợ mình bị anh chơi chết.

Một giờ sau, cuối cùng Lục Tu Viễn cũng hoàn toàn kết thúc, Thẩm An An đã mệt đến không còn sức lực, đầu vừa chạm vào gối đã híp mắt muốn ngủ, mặc kệ xung quanh giường lộn xộn thế nào.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng thì Thẩm An An đã bị đói bụng chọc tỉnh.

Đêm qua, cô còn chưa ăn cơm đã bị Lục Tu Viễn đè nặng làm này làm kia, mệt mỏi đến mức không kịp làm gì mà đi ngủ. Hiện tại, bụng lại kêu gào ầm ĩ, cô thật sự rất đáng thương đấy.

Sau khi tỉnh dậy, sờ bụng mình, tức giận nhìn qua người đàn ông bên cạnh, giơ chân đạp anh: “Đi nấu cơm.”

Ở bên cạnh, Lục Tu Viễn còn đang mơ mơ màng màng ngủ, bị Thẩm An An đá một cái liền hơi hơi mở mắt nhìn, theo bản năng lại kéo cô ôm vào ngực đè dưới thân mình, bàn tay xoa xoa nắn nắn, giọng nói khàn khàn: “Ngoan, ngủ thêm một chút.”

Thẩm An An không còn chỗ nào để nói, cô rất đói bụng nên không muốn ngủ nữa mà muốn ăn có được không?

Cô rút tay ra khỏi ngực Lục Tu Viễn, hai tay bịt mũi không cho anh thở, nghẹn một lát, Lục Tu Viễn thật sự chịu không được nên rốt cuộc cũng mở mắt, đôi mắt đen kịt mở ra mang theo sự mê mang và quyến rũ, giọng nói có phần trầm khàn: “Sao lại không ngủ tiếp mà lộn xộn như vậy chứ.”

Giọng nói khàn khàn đi vào lỗ tai người nghe mang lại một cảm giác kỳ lạ, rất dụ hoặc, Thẩm An An hít sâu một hơi, dùng sức nhéo mặt anh một cái. Khuôn mặt góc cạnh của anh không có nhiều thịt, véo một cái đau tới mức Lục Tu Viễn lập tức mở mắt, híp mắt nguy hiểm cảnh cáo: “Tỉnh rồi đúng không?”

Cảm giác uy hiếp nồng đậm, cô có cảm giác chỉ cần mình bảo tỉnh rồi thì ngay lập tức sẽ bị anh đè xuống làm loạn một hồi.

Mới sáng sớm, không cần kích động như vậy chứ, Thẩm An An lại xoa xoa mặt anh một chút rồi bất mãn nói: “Em đói bụng.”

Không đợi Lục Tu Viễn nói, cô lại bổ sung một câu: “Thật sự rất đói, tối hôm qua em còn chưa ăn, em là bị đói nên mới tỉnh.”

Lục Tu Viễn cầm cái tay đang nhéo loạn trên mặt anh xuống, quét mắt nhìn khuôn mặt đáng thương hề hề của cô nói: “Em muốn ăn gì?”

“Anh làm hả?” Thẩm An An cười tủm tỉm nói.

“Không làm, gọi đồ ăn mang về, muốn ăn gì thì gọi nấy.” Lục Tu Viễn trực tiếp quyết định.

Thẩm An An bất mãn “hừ” một tiếng, lên tiếng chỉ trích: “Anh không thương em.”

“Anh rất thương em.” Lục Tu Viễn hôn má cô một cái: “Em muốn thương thế nào thì thương thế đấy.”

Được rồi, “thương” như vậy cô chịu không nổi, quá mệt!

Thẩm An An lập tức sửa lại lời nói: “Được rồi, anh gọi đồ ăn cho em đi.”

“Bữa sáng ở tiệm cháo Trần Ký được không?” Lục Tu Viễn hỏi ý cô.

Thẩm An An cũng không muốn chọn, anh nói thế nào thì cứ vậy đi: “Được, vậy gọi ở đó đi.”

Lục Tu Viễn lại mổ một cái trên má cô mới chịu buông ra, ngồi dậy cầm lấy điện thoại gọi thức ăn.

Thừa dịp anh đang gọi thức ăn, Thẩm An An đứng dậy xuống giường mặc váy rồi đi rửa mặt.

Trên gương phản chiếu bộ dáng Thẩm An An, môi đỏ da trắng, làn da vô cùng mịn màng, thậm chí một chút tì vết cũng không có làm người người hâm mộ không thôi.

Chỉ là giờ phút này, trên chiếc cổ thon dài trắng nõn lại nổi bật một vết đỏ rực ái muội, rõ ràng là kiệt tác của người nào đó.

Đêm qua rõ ràng cô đã kêu anh nhẹ tay thôi, đừng để lại dấu vết ở chỗ người khác có thể thấy được. Vậy mà vẫn lưu lại trên cổ cô một dấu rõ ràng, hên rằng hôm nay không có việc nên cũng không cần phải ra ngoài.

Thẩm An An thở dài, lấy bút che khuyết điểm ra che lại dấu hôn, chỉ có điều dù đã tô một lớp thật dày vẫn có thể mơ hồ thấy được, cô cũng nhụt chí ngừng tay: “Thôi được rồi, dù sao hôm nay cũng không ra ngoài, người khác cũng không thấy được.”

Thẩm An An chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, giọng nói Lục Tu Viễn truyền vào: “An An, em chuẩn bị xong chưa?”

Thẩm An An nghĩ đến vết hôn do anh lưu lại liền tức giận nói: “Vẫn chưa xong.”

Lục Tu Viễn ngoài cửa nghe vậy thì hơi dừng một chút, lại nói: “Anh đã mua bữa sáng rồi, lát nữa người ta giao tới, anh chờ em cùng ăn nhé.”

Tiếng nói ấm áp dịu dàng như làn gió ban mai xoa dịu đi những bực bội, cáu kỉnh trong lòng cô, Thẩm An An cảm thấy không biết làm sao để tức giận được nữa liền đáp: “Em biết rồi.”

Hai mươi phút sau, Thẩm An An chuẩn bị xong đi ra ngoài, bữa sáng ở tiệm cháo cũng đã được đưa tới.

Lục Tu Viễn mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, tay cầm chén đũa và dọn đồ ăn chỉnh tề lên bàn. Nếu không phải biết thân phận của anh, thì giờ phút này trông không khác gì một người nội trợ gia đình bình thường, thiếu đi một chút khí thế sắc bén thêm nhiều chút dịu dàng, ấm áp, như một bức tranh gia đình hoà nhã.

Thẩm An An sững sờ nhìn hình ảnh này, giờ phút này cô cảm thấy có lẽ cả mình lẫn tim đều bị Lục Tu Viễn cướp mất rồi.

Bữa sáng cùng chén đũa đã bày biện chỉnh tề trên bàn cơm, Lục Tu Viễn ngẩng đầu thấy Thẩm An An vẫn yên tại chỗ liền vẫy tay với cô, khóe miệng lộ ra ý cười: “Ngơ ngẩn đứng ở đó làm gì, không phải em nói đói bụng sao? Mau tới đây ăn đi.”

“À.” Thẩm An An động lòng bước nhanh qua, đến trước mặt Lục Tu Viễn hôn chụt một ngụm.

Lục Tu Viễn liếc mắt nhìn cô: “Làm gì thế?”

“Không làm gì cả.” Thẩm An An trả lời rất nhanh, ngồi trên ghế rồi duỗi tay cầm đũa, nói với anh: “Anh cũng ăn đi.”

Lục Tu Viễn cũng bị cô chọc cười, duỗi tay nhéo mặt cô: “Nghịch ngợm.”

“Để em ăn sáng.” Thẩm An An gắp bánh bao nhỏ bỏ vào bát cho Lục Tu Viễn, phồng má nói.

Cô cũng thật biết lãng sang chuyện khác!

Lục Tu Viễn lại nhéo mặt cô một lúc thì không chọc cô nữa, kéo ghế dựa ra ngồi xuống cùng ăn sáng.

Hai người ăn cũng không có quy luật không nói khi ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Lục Tu Viễn hỏi: “Hôm qua, buổi nói chuyện giữa em và người đại diện của giải trí Du Tinh thế nào rồi?”

“Cũng ổn.” Thẩm An An đối với người đại diện Ngô Thành Kiệt là vô cùng hài lòng, không chỉ riêng phần anh ta trông giống anh Ngô như đúc, đến cả tên cũng giống làm cho cô có cảm giác thân thiết, mà còn vì cách làm việc nghiêm túc và bản kế hoạch sắp xếp cho cô rất phù hợp, đây mới chính là người đại diện cô muốn.

Lục Tu Viễn gật gật đầu, lại hỏi: “Gần đây có sắp xếp công việc gì cho em không?”

Thẩm An An cắn một ngụm nhỏ bánh bao rồi uống chút cháo, nhớ tới gameshow “Kỳ nghỉ của chúng tôi” mà Ngô Thành Kiệt sắp xếp cho cô, thật mong nhanh chút có thể đi quay để tránh khỏi số phận bi thảm đêm đêm bị Lục Tu Viễn trấn áp.

“Anh ta sắp xếp cho em một chương trình, hai ngày nữa liền quay nên đến lúc đó chắc cũng quay chụp mất một tuần.” Thẩm An An nghĩ mình sắp được rời nhà một tuần, tâm trạng liền tốt lên, rốt cuộc không còn bị anh khi dễ. Buổi tối có thể ngủ một mình trên giường, muốn ngủ thế nào cũng được.

Lục Tu Viễn nghe được cô muốn ra ngoài quay một tuần liền hơi nhíu mày, giương mắt về phía Thẩm An An thì thấy khuôn mặt nhỏ tràn ngập đắc ý tươi cười, khuôn mặt anh trầm xuống, vật nhỏ vô lương tâm này đang ước gì được rời khỏi anh sao? Biết được phải rời nhà một tuần thì vui vẻ như vậy?

“Em chỉ quay thôi sao? Không muốn đi chơi à?” Thật ra anh muốn nói là “Em muốn rời xa anh à?” Rời đi mấy ngày là có thể vui vẻ như vậy?

Lúc này Thẩm An An không nghe được ẩn ý trong lời nói của anh, còn đang chìm đắm trong vui sướng khi chuẩn bị có thể xa Lục Tu Viễn một chút, cười gật đầu: “Có, nhưng quay chụp là công việc, quay xong lại tính.”

“Em muốn đi chơi?” Lục Tu Viễn bắt được thông tin quan trọng trong lời nói của cô: “Em muốn đi chơi ở đâu?”

Thẩm An An nghiêng đầu nói: “Có thể ra ngoài chơi đương nhiên rất tốt, có rất nhiều nơi em muốn đi nhưng mà cũng phải nhìn xem tổ tiết mục sắp xếp thế nào, có thể đi càng nhiều nơi thì càng tốt.”

Lục Tu Viễn nói: “Em muốn đi nơi nào, anh cũng có thể đi cùng em.”

Thẩm An An nghe vậy âm thầm nghĩ, em còn lâu mới đi cùng anh, cô chỉ muốn nhẹ nhàng đi một mình.

Lời này cô cũng không dám nói với Lục Tu Viễn, chỉ có thể hàm hồ nói: “Được được, sau này có cơ hội thì đi cùng nhau.”

Sau này có cơ hội hay không thì không biết trước được, Thẩm An An yên lặng bổ sung trong lòng nửa câu sau.

Lục Tu Viễn cũng không biết ý nghĩ ấy trong lòng Thẩm An An, anh dùng đũa gắp một cái bánh bao nhỏ vào chén cô nói: “Em ăn nhiều một chút.” Lại nói tiếp: “Hai ngày nữa em đi quay, nếu có thời gian anh sẽ đi thăm phim trường.”

“Không cần.” Thẩm An An từ chối không chút suy nghĩ.

Lục Tu Viễn nghe thấy liền dừng động tác đang gắp thức ăn, nâng đôi mắt đen kịt lên nặng nề nhìn cô, môi mỏng hé mở, giọng nói hơi lạnh: “Tại sao không cần?”

Thẩm An An nói xong cũng ý thức được mình từ chối quá trực tiếp, nhìn sắc mặt Lục Tu Viễn một chút phỏng chừng là không cao hứng, vội vàng nói: “Em không có ý đó, chỉ là em cảm thấy đi ra ngoài quay chụp một tuần cũng trở về nhanh thôi, công việc anh bận rộn như vậy nên không cần phải tới thăm em, quá mất thời gian của anh, dù gì anh cũng là tổng giám đốc một công ty lớn, công việc quan trọng hơn…..”

Nói xong, cuối cùng Thẩm An An cũng không nói tiếp được nữa. Lời nói như thế ngay cả cô còn không tin thì làm sao có thể lừa gạt Lục Tu Viễn đây?

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.