Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Hào Môn

Chương 61



Nói là làm, năm người Thẩm An An mỗi người cầm hai trái bắp lột vỏ bên ngoài, Thẩm An An đem bắp vào phòng bếp bắt đầu nấu.

Không lâu sau, trong không khí liền thoang thoảng mùi thơm của bắp.

Phạm Tuấn Triết đến gần Thẩm An An, nhìn vào nồi bắp, chẹp chẹp miệng một chút nói: “Thơm như vậy, ăn vào chắc chắn rất ngon.”

Thẩm An An nói: “Đây là bắp nếp, ăn rất ngon.”

Phạm Tuấn Triết liếc nhìn cô, hỏi: “Cả cái này mà cô cũng biết sao?”

Thẩm An An cười nhẹ, nói: “Chuyện này cũng không khó.”

Hai người cùng đứng trong phòng bếp trò chuyện cả một ngày, chuyện trên trời dưới biển đều nói hết, Phạm Tuấn Triết lại là người hoạt bát, thú vị, vốn dĩ hình tượng ban đầu là một minh tinh trên màn ảnh nhỏ nào ngờ trên thực tế lại là *cái đậu bỉ.

*cái đậu bỉ: ngốc.

“Phạm Tuấn Triết và Thẩm An An đứng cạnh nhau thật đúng với câu tuấn nam mỹ nữ, nếu không quan tâm đến các tin tức bát quái, vô vị kia thì đây thật sự là hình ảnh rất đẹp nha.”

“Sao tôi lại cảm thấy họ xứng đôi vậy nhỉ?”

“Cảm ơn mọi người, nhưng mà xứng đôi cái gì chứ, Phạm Phạm nhà chúng tôi vẫn còn là một đứa trẻ, OK?”

“Không cần không cần, An An xinh đẹp dịu dàng mới không cần đứng cùng một chỗ với đậu bỉ đâu!”

“Cho dù hai nhà các người đều không muốn thừa nhận đi nữa thì thực tế là hai người bọn họ đứng cạnh nhau thực sự trông rất đẹp, mặc kệ các người có đồng ý hay không thì CP “Thẩm Phạm” của chúng ta cũng chính thức thành lập.”

“Phụt—— cái gì mà “Thẩm Phạm” chứ, nghe giống như “Cơm thừa”, còn không bằng đổi thành CP “An Triết” đi.”

“Đúng vậy, đừng kêu “Cơm thừa”, khó nghe chết đi được, gọi là “An Triết” đi.”

Thẩm An An và Phạm Tuấn Triết cũng không nghĩ đến, bọn họ chỉ đứng trong phòng bếp trò chuyện một ngày mà trên mạng liền nhảy ra một cái CP “An Triết”, ai bảo hai người xứng đôi như vậy.

Trước kia Thẩm An An và Chu Hồng Sinh cũng có một cái CP “Chu Thẩm một đời”, hiện tại lại nhảy ra thêm một CP “An Triết”, hai bên CP liền tranh cãi trên mạng.

Hai bên CP không ai nhịn ai, họ đều cảm thấy otp của mình mới là xứng đôi với nhau.

Cuộc tranh cãi này trực tiếp lên hot search.

Tuy rằng hot search không nằm ở top cao nhưng cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của quần chúng.

Đặc biệt là khiến cho ông chủ lớn nào đó chú ý tới.

Buổi tối, sau một ngày bận rộn, Thẩm An An đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn WeChat từ Lục Tu Viễn.

Lục Tu Viễn: Em lại có thêm một CP. Hừ!

Thẩm An An run lên, vội vàng muốn gửi cho anh một tin nhắn giải thích mọi chuyện, thì nhận được một tin nữa.

Lục Tu Viễn: Trở về sẽ xử lý em!

Nhìn tin nhắn này, trong lòng Thẩm An An thầm kêu một tiếng, nhớ tới lần trước bởi vì CP “Chu Thẩm một đời” mà bị Lục Tu Viễn bắt nạt một trận, lại nhìn khẩu khí lần này của anh chỉ sợ không có chỗ nào tốt.

Thẩm An An nhớ tới liền đau đầu, cô còn đang quay chương trình nên không thể trực tiếp gọi điện thoại giải thích, đành phải gửi qua một tin.

Thẩm An An: Em không phải, em không có, những CP đó đều là những cư dân mạng tự mình tạo ra để chơi đùa.

Tin nhắn gửi qua được vài phút nhưng cũng không nhận được phản hồi của Lục Tu Viễn, cảm giác như anh đang giận dỗi.

Thẩm An An nghĩ tới mỗi lần Lục Tu Viễn không vui liền không để ý đến người khác, lần này sẽ không lại tức giận giống lần trước chứ.

Nghĩ nghĩ, Thẩm An An đành phải gửi thêm một tin nhắn qua.

Thẩm An An: Anh đừng giận, em vẫn còn đang quay chương trình, chờ quay xong em lại về giải thích cùng anh nha?

Tin nhắn gửi qua được mười mấy giây thì rốt cuộc Lục Tu Viễn cũng đáp lại.

Lục Tu Viễn: Chờ em trở về.

Ngắn gọn bốn chữ, dù cách màn hình di động nhưng Thẩm An An vẫn ngửi được một cổ mùi vị nguy hiểm.

Haizz, lại bị bắt nạt.

Thẩm An An đem điện thoại đặt ở bên cạnh, nằm trên giường, làm sao bây giờ, cô có chút không muốn trở về.

Cả đêm Thẩm An An ngủ không yên ổn, đại khái là bị lời nói Lục Tu Viễn doạ mất rồi, cả đêm đều mơ mơ màng màng.

Trong mơ, Lục Tu Viễn ngồi trên sô pha trầm mặc không nói lời nào, Thẩm An An lại giống một học sinh tiểu học làm sai mà đứng trước mặt anh cúi đầu nhận lỗi.

Thẩm An An vẫn luôn nói rất nhiều nhưng Lục Tu Viễn vẫn không để ý tới cô, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ còn cách dùng thủ đoạn mà nhào lên trực tiếp ôm eo Lục Tu viễn làm nũng.

Rốt cuộc làm nũng cũng có tác dụng, Lục Tu Viễn thở dài, duỗi tay bế cô lên, cũng không bắt nạt cô mà chỉ nói ra lời nói có chút tàn nhẫn: “Nếu lần sau còn tái phạm sẽ không bao giờ tha thứ nữa.”

Vừa nghe đến đây, Thẩm An An liền giật mình một cái, cảm thấy lời nói này của anh thật sự rất tàn nhẫn, lập tức bị dọa mà tỉnh giấc.

Thẩm An An duỗi tay xoa xoa cái đầu đau nhói của mình, nhớ tới thái độ Lục Tu Viễn trong mơ thì trong lòng liền phát lạnh, chỉ hy vọng giấc mơ đều trái ngược với hiện thực, đến khi cô về thì tốt nhất Lục Tu Viễn không còn tức giận nữa.

Tự mình an ủi xong, Thẩm An An cầm lấy di động nhìn thoáng qua, mới hơn 6h20 một chút, không sớm không muốn nhưng nếu ngủ tiếp lại sợ ngủ quên, Thẩm An An đành nằm trên giường cho thời gian chậm rãi trôi qua.

Sau khi nằm một lúc, cô nghe thấy có tiếng động bên ngoài, tiếng bước chân về phía này, cô theo bản năng mà ngồi dậy.

Sau khi sửa sang quần áo xong, liền thấy người bên ngoài lấy chìa khoá mở cửa ra, người dẫn chương trình là chị Linh và người quay phim đứng ở cửa.

“Hi, mọi người dậy sớm vậy.” Thẩm An An phất phất tay chào hỏi chị Linh và người quay phim.

Chị Linh: “.....”

Cô ấy đã cố ý đến sớm vậy để gây bất ngờ đến Thẩm An An rồi, thế mà không nghĩ tới Thẩm An An lại dậy còn sớm hơn bọn họ, thậm chí còn đang chờ họ tới.

“Em dậy khi nào vậy?” Chị Linh cuối cùng cũng phản ứng lại, đi về phía Thẩm An An hỏi.

Thẩm An An nhìn thời gian một chút, hiện tại cũng chỉ mới 6h40, liền nói: “Em dậy khoảng 20 phút trước.”

“Em biết chúng tôi sẽ tới sao?” Chị Linh thất bại trong lần đột kích đầu tiên cảm thấy có lẽ Thẩm An An đã biết trước mọi chuyện.

Thẩm An An lắc đầu: “Em không biết, chỉ là nằm trên giường cho tỉnh ngủ một chút thì nghe tiếng bước chân của mọi người nên đi ra thôi.”

“Thì ra là do linh cảm sáng sớm của Thẩm An An.” Chị Linh vì thất bại của mình mà tự tìm một lý do.

Thẩm An An lấy khăn rửa mặt và mỹ phẩm dưỡng da muốn đi rửa mặt thì chị Linh cũng đi theo, quay lại nói với người quay phim: “Chú ý chụp kĩ một chút để xem mặt mộc của An An sẽ trong như thế nào nha.”

Nghe chị Linh nói, Thẩm An An quay lại đáp: “Hiện tại là mặt mộc của em, không có trang điểm chút nào.”

Chị Linh không tin, thúc giục nói: “Chờ em rửa mặt xong lại nói.”

Thẩm An An bất đắc dĩ, đành phải vào phòng rửa mặt.

Chờ đến khi cô dùng sữa rửa mặt xong, nước trên mặt còn chưa lau khô thì chị Linh đã kêu nhiếp ảnh gia bên cạnh: “Chụp mau, chụp mau lên.”

Nhiếp ảnh gia vội vàng làm theo, đem camera nhắm ngay mặt Thẩm An An.

Trên mặt Thẩm An An vẫn còn nước nhưng cô vẫn nhìn vào máy ảnh cười, làn da vừa trắng vừa mịn, không một chút tì vết nào, đẹp giống như hoa phù dung vừa trồi lên mặt nước.

Chị Linh nhìn chằm chằm mặt Thẩm An An hồi lâu, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận: “Làn da em thực sự quá tốt, rốt cuộc em dưỡng làm sao vậy?”

Thẩm An An lau khô nước trên mặt rồi nghịch ngợm nói: “Chị muốn biết hả?”

“Ừm ừm.” Chị Linh đương nhiên vô cùng muốn biết, cô ấy cũng tiêu phí không ít tâm tư để bảo dưỡng làn da nhưng một số tì vết nhỏ vẫn không biến mất làm cô đau lòng muốn chết.

Thẩm An An cong khoé miệng, cố ý nói: “Không tiết lộ cho chị đâu.”

Hôm qua, từ sau khi cô đến tổ tiết mục thì liền cảm thấy chị Linh rất nhiều lần cố ý nhằm vào mình. Chỉ nói tới hôm qua khi vừa bước xuống xe, cô còn chưa chuẩn bị tốt thì chị Linh đã cho nhiếp ảnh gia lia camera đến trên mặt cô, nếu không phải làn da cũng đủ tốt, mặt lớn lên cũng đủ đẹp thì không biết ở góc chết như vậy lộ ra bao nhiêu khuyết điểm nữa đây.

Sau đó chị Linh lại kêu camera chuyển xuống chân mình thì cô liền cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ là còn đang phát sóng trực tiếp, cô cũng không thể biểu hiện thái độ ra mặt, tuy nhiên lúc ấy cô cũng đã nhận ra dụng ý không tốt của chị ta.

Buổi sáng hôm nay còn muốn bất ngờ tới phòng cô, không cần nói cũng biết, chắc chắn là muốn làm xấu mặt cô.

Tuy nhiên cô đã dậy sớm hơn, chị Linh cũng không chụp được bộ dáng còn nằm trên giường của cô, nhiệm vụ thất bại thì lại cho nhiếp ảnh gia chụp mặt cô, xem cô rửa mặt xong nước còn chưa lau đã chụp, hành động này cũng có chút quá mức rồi.

Làn da chị Linh có khuyết điểm nên khi thấy da cô đẹp như thế thì ghen ghét, luôn nhằm vào cô.

Chỉ là cô cũng không phải loại người dễ bắt nạt như vậy, chị Linh muốn phương pháp dưỡng da từ cô thì cô lại càng không tiết lộ, cô chính là muốn nhìn bộ dạng tức giận mà không thể làm gì của chị ta đấy.

Sau khi Thẩm An An nói xong “Không tiết lộ cho chị đâu” còn hướng về phía chị Linh cười cười, quay đầu đi, nhìn gương mà trang điểm.

Chị Linh nhìn những mỹ phẩm của cô đều là sản phẩm công ty W&Y, ngoài ra cũng không có bất cứ món nào đặc biệt.

Lại nói tiếp cũng không thú vị, chị Linh quay qua nói với người quay phim: “Chúng ta lại qua chỗ khác xem.”

Thẩm An An còn đang trang điểm thì chị Linh đã mang người quay phim đi ra ngoài rồi.

Cuối cùng trong phòng cũng an tĩnh lại, Thẩm An An cầm lên một hũ kem, đây là sản phẩm mới của công ty W&Y, lần trước Lục Tu Viễn mua cho cô, Thẩm An An sử dụng qua thì cảm thấy hiệu quả không tồi.

Lau kem đi, Thẩm An An lại bôi kem chống nắng rồi trang điểm nhẹ nhàng, thế là xong.

Chờ đến khi cô đi ra ngoài thì 3 người đàn ông là Phạm Tuấn Triết, Hoàng Nghĩa Đào và Trần Thần cũng đi ra, chỉ còn Thẩm Gia Hân còn đang trang điểm trong phòng.

Bốn người đi xuống lầu.

Hoàng Nghĩa Đào chủ động nói: “Tôi làm đồ ăn sáng cho.”

Đồ ăn sáng thật ra rất dễ làm, nấu nước để luộc trứng gà, lại nấu thêm chút chào, bắp hôm qua còn chưa nấu hết thì lấy ra xào một chút, ăn cũng rất ngon miệng.

Thức ăn đều chuẩn bị xong, năm người đến đông đủ, cùng nhau ngồi xuống vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.

Sau khi bọn họ ăn sắp xong thì anh Lý xuất hiện, nói nhiệm vụ hôm nay của mọi người là đến chợ An Phú dưới chân núi bán bắp.

Năm người lại bắt đầu hành động, đem bắp ra ngoài xe sau đó cùng nhau đi đến dưới chân núi bán thức ăn.

“Không biết hiện tại một cân bắp giá thị trường là bao nhiêu?” Thẩm Gia Hân hỏi.

Phạm Tuấn Triết nói: “Chắc là hai tệ.”

Thẩm An An nói: “Tới chợ rồi chúng ta đi hỏi thăm một chút.”

Xe chạy mười mấy phút đã đi xuống núi, vài phút sau đã đến chợ An Phú.

Đường đi của chợ vô cùng chập hẹp, xung quanh đã có không ít người bày quán, xe không thể đi vào, năm người đem bắp dọn xuống xe, mỗi người cầm một ít đi vào chợ.

Trong không khí lan tỏa khắp các loại mùi vị, thật sự không dễ ngửi, nhưng vì nhiệm vụ nên năm người cũng đều chịu được.

Cuối cùng bọn họ tìm được một góc nhỏ trong khu rau dưa, liền chuẩn bị đem bắp bày ra ở đằng kia bán.

Kết quả vừa thả xuống thì quản lý chợ liền tới.

“Mọi người muốn bày hàng bán ở đây thì phải đưa phí cho quản lý ở đây.” Quản lý mặc bộ đồng phục nói với năm người về quy luật ở đây.

Thẩm An An cười lễ phép hỏi: “Vậy thì chúng tôi cần phải trả bao nhiêu cho quản lý?”

Quản lý nhìn cô đánh giá, lại cảm thấy có chút quen mắt, tuy nhiên hắn cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu, dù sao thì biết là người nổi tiếng là được rồi, chỉ là người nổi tiếng cũng không thể không trả tiền!

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.