“Vậy thì để em nói cho anh biết, em đã thích người khác rồi.”
Để có thể cùng Lục Tu Viễn chia tay, Thẩm An An đúng là không từ bất cứ giá nào.
Những lời này là từ trong miệng Thẩm An An thốt ra.
Giọng nói vừa dứt, không khí trong phòng nháy mắt liền yên tĩnh, giống như thời gian bị đóng băng, tĩnh mịch đáng sợ.
Lục Tu Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm An An, cả khuôn mặt tuấn tú như phủ kín một tầng băng sương, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cô làm cô cảm giác lạnh đến tận xương, theo bản năng mà rùng mình một cái.
“Anh, anh buông em ra!” Thẩm An An khẩn trương nuốt nước miếng, nghĩ thầm chắc không phải Lục Tu Viễn muốn đánh cô đâu.
Cuối cùng Lục Tu Viễn cũng phản ứng lại, Thẩm An An rõ ràng cảm giác được Lục Tu Viễn buông lỏng tay cô từng chút từng chút một.
Khuôn mặt tuấn tú chậm rãi phủ lên một tầng bi thương, tình yêu sâu đậm và sự kiên định trước đó cũng từng chút vỡ vụn, sụp đổ.
“Thì ra là như thế.” Lục Tu Viễn kéo kéo khoé miệng mình lên một chút, cảm giác được vị trí ngực trái dường như thủng một lỗ lớn.
“Em đúng là người phụ nữ tàn nhẫn.” Lục Tu Viễn nhắm mắt, anh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng đối với tình yêu mình dành cho cô, tâm trầm xuống từng chút một cho đến khi rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.
“Là anh ép buộc, vốn dĩ em cũng không có tình cảm.”
Thẩm An An cắn chặt khớp hàm, đôi tay gắt gao nắm chặt, móng tay bén nhọn đâm sâu vào da thịt, đau đớn rõ ràng truyền đến nhắc nhở cô không được khóc, cũng không được đau lòng, là chính cô muốn có được tự do, muốn tiếp tục sống sót thế nên lựa chọn rời khỏi Lục Tu Viễn là đúng, không thể hối hận.
“Thực xin lỗi.” Thẩm An An nhỏ giọng nói.
“Em đi đi.” Lục Tu Viễn không có nhìn cô, đôi mắt thâm thuý u ám, giọng nói lạnh lùng: “Đi mau lên, trước khi anh đổi ý.”
Thẩm An An nhìn Lục Tu Viễn, đôi môi giật giật, hiện tại trong lòng cô có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là dù có nói cái gì cũng đều không có ý nghĩa, rũ đôi mắt xuống, đẩy ghế dựa đứng dậy, bước nhanh qua người Lục Tu Viễn.
Lục Tu Viễn cảm giác được có một cơn gió nhỏ từ bên người anh thổi qua, chờ đến khi anh mở mắt ra nhìn về phương hướng có mùi hương truyền đến lại chỉ có thể thấy được một thân ảnh mảnh khảnh cầm theo vali đi ra ngoài.
Cửa phòng truyền đến một tiếng phanh nhỏ, nhưng lại đánh sâu vào lòng người.
Thẩm An An vậy mà đi rồi.
Lục Tu Viễn chán nản mà ngồi một chỗ, cả nửa ngày cũng không nhúc nhích một chút.
Cũng không biết qua bao lâu, anh duỗi tay vào túi quần tây lấy ra một chiếc hộp tơ lụa màu đỏ nhung, ở bên trong hộp là một chiếc nhẫn cầu hôn kim cương to bằng quả trứng bồ câu.
Thẩm An An rời khỏi biệt thự Duyệt Dung cũng không lái chiếc xe mà Lục Tu Viễn đưa.
Cô gọi một cuộc điện thoại cho Từ Hiểu Lộ: “Hiểu Lộ, chị và Lục Tu Viễn chia tay rồi, chị có thể đến chỗ em ở hai người không?”
“Tại sao chị lại chia tay?” Từ Hiểu Lộ vô cùng lo lắng, đem địa chỉ nhắn cho cô: “Chị đến đây đi, em ở dưới lầu chờ chị.”
“Cảm ơn em.” Thẩm An An nói xong lại nói: “Chờ chị tới rồi nói với em sau.”
“Vâng,” Từ Hiểu Lộ lên tiếng rồi nhanh xuống lầu chờ Thẩm An An.
Thẩm An An chặn một chiếc xe taxi rồi báo địa chỉ cho tài xế, xe taxi liền chạy một đường qua.
Chờ tới khi xe chạy đến dưới lầu, quả nhiên là Từ Hiểu Lộ đang đứng ở cổng lớn tiểu khu chờ cô.
Thẩm An An kéo vali xuống xe, giơ tay vẫy vẫy: “Hiểu Lộ”
Từ Hiểu Lộ nghe thấy quay đầu lại, nhận ra là Thẩm An An liền chạy nhanh về phía cô.
Vài phút sau, Từ Hiểu Lộ dẫn Thẩm An An vào nhà, tươi cười nói với cô: “Mời vào, chị cứ tự nhiên.”
Thẩm An An ngồi xuống sô pha, Từ Hiểu Lộ lại đưa cho cô một bình nước.
“Chị uống nước đi.” Từ Hiểu Lộ nói.
Thẩm An An cầm chai nước khoáng trong tay, cảm kích nói: “Cảm ơn em.”
Từ Hiểu Lộ lắc đầu, nói: “Chị An An, chị không cần khách khí với em như vậy.”
Cô ấy lại đánh giá sắc mặt Thẩm An An, quan tâm hỏi: “Chị thật sự chia tay cùng anh Lục sao?”
“Ừm.” Thẩm An An gật đầu một cái.
Từ Hiểu lộ nghe vậy thì dừng một chút, cô ấy biết giữa Thẩm An An và Lục Tu Viễn có mâu thuẫn, hai người hợp hợp tan tan vài lần, các cặp đôi yêu nhau đôi lúc xúc động rồi chia tay cũng rất bình thường, không chỉ có trong phim ảnh mà ở ngoài cũng có nhiều trường hợp như vậy.
“Chị chia tay và bởi vì tai tiếng trên hot search giữa anh ấy và Thiệu Hân Nhã sao?” Từ Hiểu Lộ cảm thấy có thể là bởi vì chuyện này, chân trước Thiệu Hân Nhã vừa mới cướp vai nữ 1 trong phim truyền hình tiên hiệp của chị An An, chân sau liền truyền ra hình ảnh cô ta và Lục Tu Viễn ấm áp dùng cơm, còn có người nói hai bọn họ là một cặp, cho dù tình cảm tốt cỡ nào cũng không chịu được chuyện như thế.
Cho dù sau này Lục Tu Viễn có giải quyết xong chuyện này thì đó cũng giống như vết nứt lớn trên một cái chén, nên trong chuyện Thẩm An An và Lục Tu Viễn chia tay, Từ Hiểu Lộ hoàn toàn đứng về phía Thẩm An An, theo cô ấy thì Lục Tu Viễn không phải là người tốt.
Thẩm An An dùng tay xoa nhẹ mặt, thở dài một tiếng nói: “Chị và Lục Tu Viễn có quá nhiều mâu thuẫn.” Cũng không phải chỉ mỗi hot search lần này.
“Chị An An, chị không cần quá khổ sở.” Từ Hiểu Lộ nhìn Thẩm An An khổ sở liền vươn tay nắm lấy tay cô, ngoại trừ làm như thế thì cô ấy cũng không biết an ủi ra làm sao.
Thẩm An An cười cười, cô cũng không muốn Từ Hiểu lộ vì cô mà lo lắng, tận lực biểu hiện nhẹ nhàng một chút: “Chị rất tốt, không sao cả.” Nói xong nhìn trái phải một chút: “Chị hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút, chị ngủ ở phòng nào?”
“Chị ngủ ở phòng khách.” Từ Hiểu Lộ đứng lên, dẫn cô tới phòng khách.
“Bình thường phòng đều có người dọn dẹp, nên chị chỉ cần đổi khăn trải giường và chăn mền một chút là có thể ngủ.” Từ Hiểu Lộ nói xong lại mở ngăn tủ lấy một bộ khăn trải giường và chăn mền sạch sẽ ra, cùng Thẩm An An thay.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Thẩm An An biểu hiện bình tĩnh nói: “Chị không sao, chỉ có hơi mệt nên muốn ngủ một giấc.”
Từ Hiểu Lộ nhìn cô, không yên tâm nói: “Chị có muốn em ngủ cùng không?”
“Không cần đâu.” Thẩm An An đem cô ấy đẩy ra cửa: “Em cũng đi ngủ sớm chút đi, một mình chị vẫn ổn.”
“Sáng sớm ngày mai em lại tới kêu chị.” Cuối cùng Từ Hiểu Lộ đành nói.
Thẩm An An làm một dấu OK cho cô nàng yên tâm.
Tắm rửa xong, Thẩm An An nằm trên giường lăn lộn mãi mà không ngủ được, trong đầu đều là Lục Tu Viễn cùng với lời nói của anh lúc cô rời đi.
Tuy rằng hiện tại biểu hiện của Lục Tu Viễn rất tức giận nhưng căn cứ theo cốt truyện trong sách thì không bao lâu sau, anh sẽ quen Thiệu Hân Nhã và quên đi một người như như cô.
Ở một chỗ khác trong thành phố, Lục Tu Viễn cũng không ngủ được giống như Thẩm An An, truy rằng lúc nãy anh tức giận đuổi cô đi, nhưng bây giờ sau khi bình tĩnh lại, một mình nằm trong căn phòng lạnh lẽo, nhớ đến những hình ảnh hạnh phúc tốt đẹp khi hai người ở bên nhau, anh vẫn không thể tin hai người bọn họ lại đi đến một bước này,
……
Buổi sáng khi cô tỉnh lại đã là 9h.
Thẩm An An nằm trên giường trong phòng khách Từ Hiểu Lộ mà suy nghĩ, hoàn cảnh lạ lẫm, lại vừa mới chia tay, cô còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, vốn dĩ cô còn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng đến cuối cùng vì thật sự mệt mỏi nên không thể chống lại dụ hoặc của Chu Công mà ngủ mất.
Sáng sớm Từ Hiểu Lộ cũng đã đến đây xem cô nhưng lại thấy cô ngủ quá sâu nên không có đánh thức.
Chờ đến khi Từ Hiểu Lộ mua bữa ăn sáng về, lại tới xem Thẩm An An thì thấy cô đã rời giường, liền cười nói: “Em đã làm bữa sáng rồi, chị rửa mặt xong ra ăn nhé.”
Thẩm An An rửa mặt xong, đi theo Từ Hiểu Lộ đến nhà ăn.
Từ Hiểu Lộ luộc trứng gà, mua thêm sủi cảo và cháo.
Hai người bắt đầu ăn sáng,
Từ Hiểu Lộ là một đứa nhỏ nghiện Internet, theo thói quen mà mở điện thoại ra lướt.
Sau đó cô ấy liền thấy một đoạn phát sóng trực tiếp trên Internet.
m thanh điện thoại di động được bật đến mức lớn nhất, giọng nói to lớn vang dội của người dẫn chương trình truyền ra.
“Hôm nay là ngày đầu tiên mở ra hạng mục hợp tác giữa hai tập đoàn Doãn Thị và Thiệu Thị, đặt nền móng vững chắc cho quan hệ hợp tác tương lai sau này của cả hai công ty. Hiện tại tổng giám đốc của cả hai tập đoàn đều có mặt ở hiện trường buổi lễ, được biết đại sứ thương hiệu hợp tác giữa hai tập đoàn là tiểu thư Thiệu Hân Nhã thiên kim tập đoàn Thiệu Thị, qua đó có thể thấy được mối quan hệ hợp tác của hai nhà là vô cùng thân thiết.”
Từ Hiểu Lộ nghe được nội dung mở đầu của tin tức đã muốn đóng điện thoại nhưng không biết do quá vội hay thế nào mà vẫn không thể tắt đi, vẫn luôn nghe được âm thanh của người dẫn chương trình truyền tới.
“Đừng tắt.” Thẩm An An duỗi tay đè lại tay Từ Hiểu Lộ, một cái tay khác cầm điện thoại qua, video phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục.
“Nói đùa một chút, một ngày trước tổng giám đốc tập đoàn Doãn Thị và tiểu thư Thiệu Hân Nhã vừa mới bạo hot search bằng một tấm ảnh chụp chung, nhìn từ góc độ người khác mà nói, hai nhà hợp tác với nhau chặt chẽ như thế, trai tài gái sắc, nếu có thể liên hôn thương mại thì chính là một khối liên minh mạnh mẽ, không thể phá huỷ!”
“Đừng nghe nữa,” Từ Hiểu Lộ duỗi tay đoạt lại điện thoại của mình, lạch cạch tắt đi video phát sóng trực tiếp, rốt cuộc thế giới cũng thanh tịnh.
Thẩm An An nhìn bộ dáng tức giận của Từ Hiểu Lộ thì thản nhiên cười nói: “Nếu như anh ấy thật sự liên hôn thì chị cảm thấy cũng khá tốt, cho nên em không cần phải tức giận, chị cũng không có tức giận, chia tay là chị chủ động nói, là chị đá anh ấy, không cần anh ấy, hiểu không?”
“Chị An An…..” Từ Hiểu Lộ nghe cô nói thế thì liền cảm thấy đau lòng muốn khóc.
Thẩm An An rút khăn giấy đưa cho cô, giọng nói ôn nhu như thường ngày, không có việc gì nói: “Mau nín đi, ăn cơm.”
Từ Hiểu Lộ nhấp môi một chút, duỗi tay cầm khăn giấy nín khóc.
Thẩm An An cười khen ngợi cô: “Ngoan.”
Ăn sáng xong, Thẩm An An gọi điện thoại cho Ngô Thành Kiệt.
Thẩm An An nó với Ngô Thành Kiệt: “Anh Ngô, em muốn nghỉ ngơi một thời gian, mùa sau chương trình “Kỳ nghỉ của chúng tôi” em sẽ không tham gia, phiền anh nói một tiếng với tổ tiết mục giúp em.
Ngô Thành Kiệt vô cùng kinh ngạc: “Ấy ấy tại sao em lại không tham gia? Nhân khí của em vừa mới tăng lên, thậm chí thu hút được rất nhiều người hâm mộ từ chương trình “Kỳ nghỉ của chúng tôi”, ấn tượng của mọi người đối với em cũng đang thay đổi, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, em không cần chỉ vì mất một vai nữ chính trong bộ phim truyền hình tiên hiệp kia mà nản lòng, anh có thể kiếm một bộ khác cho em, chắc chắn sẽ có một bộ em thích.”
Thẩm An An đứng bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài kia, nhìn xem con người nhỏ bé đến mức nào, liều mạng giãy dụa cho rằng cuộc sống có thể tốt lên, đáng tiếc đến cuối cùng vẫn chỉ là một vật nhỏ đáng thương.
Cô nghe Ngô Thành Kiệt nói, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cảm ơn ý tốt của anh Ngô, em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng thực sự xin lỗi anh, em muốn nghỉ phép một thời gian.”
Ngô Thành Kiệt nghe cô kiên quyết như thế, đành bất đắc dĩ nói: “Vậy thì dù sao em cũng phải cho anh một lý do hợp lý đi.”
Thẩm An An thuận miệng trả lời: “Em và tổng giám đốc Lục của các anh chia tay.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Tu Viễn: Tôi đã chuẩn bị nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu để cầu hôn rồi, tiếc là chưa kịp lấy ra……