Ba đứa nhỏ không còn e dè như trước, thấy Chân Nguyệt liền vui vẻ chào hỏi,"Mợ cả/bá mẫu."
Chân Nguyệt nhìn ra cửa: "Những người khác đâu?"
Tiểu Niên đáp: "Nương và mọi người đi bộ theo sau, vì xe lừa chở hết đồ ăn rồi."
Một lát sau, những người còn lại mới về tới, mỗi người còn đeo thêm một cái sọt đầy rau củ trên lưng.
Kiều Triều đặt sọt xuống, đ.ấ.m nhẹ vào vai, rồi quay sang Chân Nguyệt: "Trên đường trở về, bà Trương thấy liền hỏi đủ thứ. Có khi chẳng mấy ngày nữa nhà mình lại có lời đồn."
Chân Nguyệt nghĩ thầm: Bà Trương miệng rộng thật!
Nàng nói: "Thôi, rửa tay trước đã rồi ăn cơm." Mọi chuyện tính sau, nước đến đâu đắp đê đến đó.
Sau bữa ăn và nghỉ ngơi một lát, Kiều Triều cùng mọi người lại ra đồng.
Chân Nguyệt bảo Tiểu Hoa và mấy đứa nhỏ ở nhà trông Tiểu A Sơ, còn mình thì ra sau nhà để tiếp tục đốt than. Nàng chuẩn bị hai lò than, phòng trường hợp một lò không thành, thì vẫn còn lò kia.
May mắn thay, cả hai lò đều thành công, nhưng Chân Nguyệt lại lấm lem không ít. Từ khi đến đây, phần lớn việc nàng đều giao cho người khác làm, trừ việc chăm sóc Tiểu A Sơ là nàng tự tay làm nhiều nhất. Còn lại, hễ việc gì có thể giao cho người khác, nàng sẽ để họ làm.
Nàng không định làm một "con bò già" phục vụ cả nhà. Nhưng những ngày này mọi người đều bận rộn, nên nàng đành phải tự tay làm mọi thứ.
Trở lại sân trước, Chân Nguyệt rửa sạch mặt mũi rồi kiểm tra Tiểu A Sơ, cho con bú, thay tã, sau đó bảo tỷ muội Tiểu Hoa nhặt rau, rửa sạch chuẩn bị cho bữa tối.
Đến chiều, Kiều Triều và mọi người trở về, kéo theo một xe lừa đầy rau củ. Tính ra, cả ngày họ thu hoạch được khoảng một ngàn cân rau củ, gần như xong phần đất trồng rau, chỉ còn vài chỗ chưa thu hoạch được.
Sau khi mọi người rửa sạch sẽ, ai nấy mệt mỏi không thể đứng thẳng người, cuối cùng cũng đến lúc được ăn cơm.
Chân Nguyệt than,"Hai chuyến xe rau vẫn chưa xong."
Kiều Đại Sơn đề nghị,"Ta sẽ đi mượn thêm một chiếc xe lừa của nhà Chung gia." Chung gia là một gia đình khá giả trong thôn, họ cũng có một chiếc xe lừa, và con trai họ từng đỗ đồng sinh, hiện đang học ở thư viện trên huyện.
Chân Nguyệt không biết nhiều về Chung gia, chỉ nghe nói họ ít giao du với người trong thôn.
Kiều Đại Sơn nói tiếp,"Đương nhiên là sẽ trả tiền thuê, ta đã nói chuyện với Bành thúc bên nhà Chung, ông ấy đồng ý rồi. Ngày mai ta và lão đại sẽ cùng lái xe lừa qua đó."
Kiều Nhị cũng lên tiếng,"Con cũng sẽ đi cùng."
Chân Nguyệt gật đầu,"Vậy được."
Kiều Triều tinh mắt, liếc thấy một góc bếp có một sọt than lớn, bèn hỏi,"Nàng đốt than rồi à?"
Chân Nguyệt đáp,"Ừ, chiều nay ta tự làm." Công việc này khiến nàng mất khá nhiều sức lực.
Kiều Triều vừa mới chú ý đến những vết thương trên tay Chân Nguyệt, liếc mắt nhìn nàng. Hắn nhớ rõ nàng thường không thích tự mình làm việc nặng, có thể giao cho người khác làm thì giao, không ngờ hôm nay lại tự mình đốt than nhiều đến vậy.
Sáng hôm sau, người nhà Kiều gia mang theo hai xe lừa đầy rau củ, từ sớm đã lên đường tới huyện thành. Lúc ấy, nhiều người trong thôn còn chưa kịp dậy, nên không ai trông thấy.
Tống phủ rất vui khi Kiều gia mang nhiều đồ ăn đến như vậy, nhanh chóng trả tiền để cho hạ nhân đến chuyển hàng vào trong.
Kiều Triều nói với Tống Thiết Sinh: "Lần sau có lẽ sẽ lâu lâu ta mới tới được. Rau trong nhà không thể nào mà cứ mỗi ba ngày lại thu hoạch như thế này mãi."