Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 149



Kiều Triều thở dốc,"Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút."

"Vậy thì tốt rồi, không sao là tốt rồi." Kiều Nhị thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống cạnh xác con hổ.

Chân Nguyệt lúc này đã thả lỏng, vỗ n.g.ự.c bình tĩnh lại. Nàng quay về phòng và gõ cửa: "Cha nương, con hổ đã bị g.i.ế.c rồi, mọi người có thể ra ngoài."

Kiều Đại Sơn lập tức mở cửa, trong tay vẫn cầm cái cuốc, chạy ra ngoài. Ông nhìn thấy Kiều Triều đang nằm trên xác con hổ, còn Kiều Nhị ngồi cạnh, liền hốt hoảng lao đến: "Lão đại, lão nhị!"

Thấy cả hai vẫn mở mắt, ông thở phào, tay run rẩy cũng dần ổn định lại."Lão đại, lão nhị, các con không sao chứ?" Nhìn thấy m.á.u trên người Kiều Triều, ông hỏi: "Lão đại, con bị thương ở đâu?"

Kiều Triều đáp: "Không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay."

Kiều Đại Sơn quay sang hỏi Kiều Nhị: "Còn con thì sao, lão nhị?"

Kiều Nhị lắc đầu,"Con không sao." Thực ra, hắn chưa dám lao lên nhiều, chủ yếu là vì Kiều Triều luôn xông pha phía trước chiến đấu với con hổ.

Kiều Đại Sơn vỗ nhẹ lên đầu Kiều Nhị,"Thế còn không mau giúp ta cõng đại ca con về!"

"Vâng, vâng." Kiều Nhị phản ứng nhanh chóng, đỡ Kiều Triều lên lưng Kiều Đại Sơn và giúp đưa hắn về phòng.

Lúc này, trong phòng Kiều gia đã sáng lên ánh nến. Khi Kiều Triều được đưa vào, Chân Nguyệt lập tức tiến đến, hỏi,"Huynh bị thương ở đâu?"

Kiều Triều nằm xuống giường,"Có lẽ tay và chân đều bị thương một chút, nhưng không nghiêm trọng."

Chân Nguyệt hướng ra cửa gọi,"Nhị đệ muội, giúp ta đun ít nước ấm nhé."

"Được, đại tẩu!" Tiền thị vừa định chạy lại xem tình hình, nghe thấy lời Chân Nguyệt liền vội vàng quay về phòng bếp, ngoài việc đun nước ấm, nàng còn chuẩn bị thêm mì sợi.

Bên này, Chân Nguyệt đang giúp Kiều Triều cởi áo. Khi kéo tay áo lên, nàng phát hiện tay Kiều Triều mềm nhũn, không còn sức. Cánh tay hắn bị trầy xước nhiều nơi, vết thương trông khá đáng sợ. Trên chân cũng có một vết rạch sâu, chảy máu, đầu gối và đùi đều bị trầy xước.

Chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, Kiều Triều cảm thấy hơi xấu hổ, thêm vào đó là cảm giác lạnh khiến da hắn nổi cả da gà.

Chân Nguyệt nhìn hắn, rồi quay sang Kiều Nhị: "Nhị đệ, phiền đệ chuẩn bị chút than hồng mang vào."

"Được, đại tẩu, ta đi ngay." Kiều Nhị nhanh chóng rời đi.

Kiều Trần thị, sau khi dỗ Tiểu A Sơ ngủ và giao cho Tiểu Hoa trông nom, cũng đi vào. Nhìn thấy tình trạng của Kiều Triều, nước mắt bà liền chảy ra,"Lão

đại, con không sao chứ?"

Kiều Triều chưa kịp trả lời, Chân Nguyệt đã nói: "Nương, trong nhà có rượu phải không? Lấy lại đây cho con, với cả còn băng vải và thuốc trị thương nữa."

Trước kia, Kiều Trần thị đã mua sẵn băng vải và thuốc trị thương phòng trường hợp Kiều Triều bị thương khi đi săn, không ngờ hôm nay lại phải dùng đến.

Kiều Trần thị đáp: "Có, ta đi lấy ngay." Bà lau nước mắt rồi nhanh chóng chạy đi.

Chẳng mấy chốc, nước ấm cũng được mang đến. Chân Nguyệt cẩn thận rửa sạch vết thương cho Kiều Triều, sau đó dùng rượu để sát trùng. Mỗi khi rượu chạm vào vết thương, Kiều Triều đau đến mức phải nghiến răng.

Chân Nguyệt nhìn hắn rồi nói,"Nếu đau quá thì cắn một thanh gỗ. Tam đệ, đi tìm một thanh gỗ lại đây."

"Rõ, đại tẩu."

Kiều Triều lắc đầu,"Không cần."

Chân Nguyệt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục dùng rượu lau vết thương. Khi Kiều Tam mang thanh gỗ tới, Kiều Triều dù kiên cường vẫn phải cắn chặt thanh gỗ vì Chân Nguyệt đã đổ thẳng rượu lên vết thương lớn trên đùi hắn, khiến vết thương đau đến nỗi cả chân hắn run rẩy.

Chân Nguyệt ấn chân hắn lại, sau khi làm sạch và sát trùng vết thương, nàng bôi thuốc rồi cẩn thận băng bó.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.