Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 170



Kiều Trần thị đành đồng ý: "Được rồi." Trước đây, hai nàng dâu hay phàn nàn rằng nhà không đủ đồ, mỗi lần về nhà mẹ đẻ là mang rất nhiều thứ để giữ thể diện. Không ngờ giờ lại có lúc cả hai đều không muốn mang nhiều đồ về nữa.

"Đúng rồi, đại tẩu... còn cái xe lừa..." Tiền thị ngập ngừng, nàng muốn Kiều Nhị kéo xe lừa chở mình và Tiểu Niên về nhà.

Chân Nguyệt không tỏ thái độ, nhưng Kiều Trần thị lên tiếng: "Vẫn nên để lão đại ngồi xe lừa trở về, Tiểu A Sơ còn nhỏ, không tốt nếu cứ để thằng nhỏ dầm gió ngoài trời. Sang năm các ngươi hẵng ngồi xe lừa về sau."

Chân Nguyệt đã nhờ Kiều Đại Sơn và mọi người sửa lại xe lừa, làm thêm một cái lều trên xe để khi mưa có thể che chắn, cũng tránh gió và giấu đồ đạc bên trong an toàn hơn.

Tiền thị có phần thất vọng, nhưng không nói gì thêm.

Chân Nguyệt lắc đầu,"Không cần đâu, nhà ta gần, để Tiền thị và Kiều Nhị đi xe lừa về đi. Đường xa, sợ buổi tối sẽ khó về."

Kiều Trần thị lo lắng: "Nhưng Tiểu A Sơ còn nhỏ..."

Chân Nguyệt đáp: "Con và Kiều Triều sẽ bế nó, mặc thêm quần áo cho bé, đi nhanh một chút là đến thôi."

Kiều Trần thị đồng ý: "Được, vậy cũng tốt".

Tiền thị cảm kích: "Cảm ơn đại tẩu."

Chân Nguyệt gật đầu rồi nhìn quanh: "Tam đệ đâu? Còn cha đâu? Bảo họ về đây, chúng ta cần họp một chút."

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Họp ư? Có chuyện gì sao?"

Chân Nguyệt bình thản đáp: "Con có chuyện muốn bàn."

Tiền thị lập tức đứng dậy: "Để ta đi gọi họ."

Chẳng mấy chốc, mọi người đã tụ họp trong phòng khách. Ai nấy đều nhìn Chân Nguyệt, không hiểu nàng định nói gì.

Chân Nguyệt quay sang Kiều Tam: "Tam đệ, lấy sổ sách ra cho ta xem."

"A A. Đệ lập tức đi lấy." Rất nhanh Kiều Tam liền đem một đống trang giấy cầm lại đây, các trang giấy này đều là dùng kim chỉ xâu lại thành một quyển sách.

Chân Nguyệt lật xem một chút,"Trong một năm này, bắt đầu tính từ sáu tháng cuối năm, nhà của chúng ta bán đồ ăn bán heo đi săn tổng cộng kiếm lời được 48 lượng hai ba tiền, nhưng là chúng ta cũng tiêu hết 27 lượng hai bảy tiền, bây giờ còn 27 lượng hai tiền, đương nhiên cũng bao gồm sinh hoạt phía nhà chúng ta, cuối cùng cũng còn dư lại hai mươi lượng tám tiền."

"Nhiều như vậy!" Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên khi nghe con số, không ngờ rằng nhà mình đã tiêu nhiều tiền đến thế. Họ cảm thấy dường như chẳng mua được gì đáng kể, vậy mà hơn hai mươi lượng bạc đã tiêu hết, bằng cả nhiều năm tiền của các gia đình khác!

Chân Nguyệt giải thích: "Đầu tiên, khoản lớn nhất là mua xe lừa, tốn hết hơn bảy lượng. Rồi còn chi cho mái ngói nhà, quần áo và giày bông cho mọi người, mua heo con, gà con, thịt lợn và xương, tiền thuốc thang khi bị bệnh, quà nhập học cho tam đệ, cùng các khoản lễ lạt qua lại. Chưa kể còn mua lương thực và nhiều vật dụng khác nữa."

Mỗi khi kiếm được tiền, họ đều phải trích ra để mua lương thực và đồ dùng, cộng dồn lại mới thấy rằng chi tiêu rất nhiều. Khi tính toán rõ ràng thì ai cũng hiểu được, nhiều khoản tuy nhỏ nhưng tích tiểu thành đại, thế nên số tiền tiêu tốn mới lớn như vậy.

Chân Nguyệt tiếp tục: "Giờ tới phần quan trọng. Số tiền còn lại là hai mươi lượng tám tiền, ta định lấy ra mười lượng để mua đất. Theo giá mà thôn trưởng đã nói trước, chúng ta có thể mua bốn mẫu ruộng trung bình và hai mẫu ruộng hạng thấp. Ai có ý kiến gì thì cứ nói."

Tiền thị liền lên tiếng: "Mười lượng bạc có phải hơi nhiều quá không? Hơn nữa, nếu mua nhiều đất như thế, liệu chúng ta có đủ sức canh tác không? Sẽ rất vất vả đấy." Nàng cảm thấy tiếc nuối khi nghĩ đến việc phải tiêu đi mười lượng bạc, dù tiền ấy không nằm trong tay nàng.

Chân Nguyệt bình tĩnh đáp: "Ta sẽ cố gắng mua được đất liền thửa, nhưng dù sao chúng ta cũng phải mua. Đất đai nhà mình quá ít, nếu chỉ trông vào vài mẫu đất cằn cỗi rồi phải mua lương thực từ bên ngoài thì sẽ rất nguy hiểm. Nếu một ngày nào đó có biến loạn, giá lương thực tăng cao, chúng ta sẽ khổ sở."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.