Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 198



Tiền thị giải thích: "Không phải cá thật, mà là con cá làm bằng giấy. Bên trong đặt ngọn nến, nhưng nương cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là khi còn nhỏ đã từng xem một lần."

Nghe đến đây, Kiều Nhị quay sang nhìn Kiều Triều, đề xuất: "Đại ca, hay là đêm nay chúng ta vào huyện xem hoa đăng đi?" Hắn nghĩ rằng nếu đi cùng đại ca, chắc chắn không cần lo lắng về an toàn, nhất là bây giờ đại ca đã mạnh mẽ và giỏi giang hơn rất nhiều.

Hơn nữa, hắn còn để ý thấy đại ca mỗi sáng khi rảnh rỗi thường luyện quyền trong sân, thực hiện một vài động tác trông rất lợi hại. Kiều Nhị đã thử học theo một hai lần, nhưng cảm thấy quá mệt mỏi nên bỏ cuộc.

Kiều Triều quay sang hỏi Chân Nguyệt: "Muốn đi không?"

Chân Nguyệt thấy mọi người trong nhà đều háo hức: "Vậy ăn cơm xong chúng ta đi thôi." Nhân tiện nàng cũng muốn xem hoa đăng thời cổ đại trông như thế nào.

Nghe vậy, cả nhà vui mừng, Tiền thị lập tức đứng dậy: "Tối nay chúng ta ăn cơm sớm rồi cùng đi."

Kiều Nhị cũng sốt sắng: "Ta đi xem lửa giúp nàng một tay."

Buổi tối, cả nhà quây quần ăn cơm không lo sợ đồ ăn bị lạnh nữa, vì có bếp nhỏ trong nhà với lửa than cháy rực bên dưới. Trong nồi là món thịt khô hầm củ cải, đậu que và dưa chua, tất cả hòa quyện trong một nồi hầm nóng hổi. Mọi người ngồi quanh, ấm áp và thoải mái.

Sau khi ăn xong, cả nhà thu dọn đồ, Chân Nguyệt chuẩn bị kỹ càng cho Tiểu A Sơ, mặc thêm quần áo ấm dày và quấn thêm chăn, rồi cùng mọi người ngồi lên xe lừa.

Chiếc xe lừa được che kín gió lạnh nhờ cái bồng phủ bên trên. Kiều Triều ngồi bên cạnh ôm Chân Nguyệt, trong lòng nàng là Tiểu A Sơ. Những người khác cũng ngồi gần nhau, nên ấm áp hơn rất nhiều.

Kiều Đại Sơn cầm cương đánh xe trước, một lúc sau đổi cho Kiều Nhị.

Cả nhà hào hứng đi tới huyện thành, mong chờ đêm nay được nhìn thấy hoa đăng.

Khi họ tới nơi, trời đã tối hẳn, nhưng lại đúng lúc hoa đăng bắt đầu thắp sáng. Trên đường, dòng người rất đông, hôm nay không cấm đi lại vào buổi tối, nên nhiều người đổ ra đường vui chơi.

Để xe lừa lại một chỗ, Kiều Triều đi cùng Chân Nguyệt, Kiều Nhị dắt Tiền thị, còn Tiền thị thì giữ c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Niên."Nắm c.h.ặ.t t.a.y nương, không để mẹ mìn bắt đi, nếu không con sẽ không bao giờ được ăn thịt nữa đâu."

Tiểu Niên lập tức nắm chặt lấy áo Tiền thị,"Con biết rồi."

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo được Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn dắt tay. Kiều Tam cũng đi cùng họ, nhóm này dẫn đầu, còn Kiều Nhị đi ở giữa, Kiều Triều và Chân Nguyệt đi sau cùng.

"Nếu lỡ bị tách ra, chúng ta hẹn gặp lại ở chỗ xe lừa," Kiều Triều dặn.

Mọi người đều đồng ý vì đường quá đông đúc.

Chân Nguyệt cũng nhắc nhở: "Nhớ giữ chặt Tiểu Hoa và Tiểu Thảo, ta sợ có mẹ mìn lắm."

Kiều Trần thị đáp: "Biết rồi, con yên tâm." Dù tiểu nha đầu không đáng giá nhiều, nhưng vẫn có kẻ bắt cóc để bán, có khi bán vào những nơi làm nữ tử chốn lầu xanh ấy.

Xung quanh có nhiều quầy hàng nhỏ, trên các tầng lầu cũng có người đứng ngắm cảnh bên dưới. Một lát sau, họ thấy một gian hàng bán hoa đăng.

"Đẹp quá! Xem thử hoa đăng nào!" Mọi người hào hứng kéo tới gần.

Chân Nguyệt và cả nhà chỉ ngắm chứ không định mua. Bên cạnh có người hỏi giá một chiếc hoa đăng hình con thỏ, vậy mà không ngờ hoa đăng có giá tới một lượng bạc.

Càng không nói đến những loại đèn phức tạp hơn như đèn hồ ly, đèn cá chép, hay các loại đèn khác, giá cả còn đắt đỏ hơn nhiều.

Tất nhiên cũng có những chiếc đèn rẻ hơn, chỉ vài chục văn một chiếc đèn sen nhỏ, nhưng đối với Chân Nguyệt, mấy chục văn tiền cho một chiếc đèn cũng là khá cao.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.