Kiều Trần thị ban đầu định đưa cho Chân Nguyệt 50 văn tiền để tiện mua thêm đồ, nhưng sau đó nghĩ lại, bà quyết định đưa hẳn 100 văn.
Sáng sớm hôm sau, Chân Nguyệt cùng Tiền thị xuất phát đi chợ, trước khi đi đương nhiên phải cho hài tử b.ú no rồi mới rời nhà.
Quãng đường đến chợ khá xa, hai người vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng sau một hồi lâu cũng đến được trấn Lâm Phong.
Ba chữ lớn "Lâm Phong Trấn" khắc nổi bật trên tường thành. Chân Nguyệt chỉ liếc nhìn rồi theo Tiền thị bước vào trong.
Đây là lần đầu tiên Chân Nguyệt dạo quanh phố xá thời đại này, hai bên đường đầy rẫy các quầy hàng nhỏ, tiểu thương bán đủ loại mặt hàng. Hai người đi loanh quanh nhưng vẫn chưa mua gì. Tiền thị mang theo chút tiền nhưng vì Kiều Trần thị giao tiền cho Chân Nguyệt nên nàng ta cũng không muốn tiêu tiền riêng của mình.
Khi đã quen dần với đường xá, Chân Nguyệt dẫn Tiền thị đến cửa hàng bán hạt giống.
"Chào ngài, ta muốn hỏi có bán hạt giống rau hẹ không?"
Chưởng quầy đáp: "Có chứ. Ngươi muốn mua bao nhiêu?"
Chân Nguyệt hỏi: "Một bọc nhỏ bao nhiêu tiền?"
Chưởng quầy trả lời: “Hai văn tiền.”
"Cho ta một bọc," Chân Nguyệt nói. Sau đó, nàng mua thêm một bọc hạt giống cải bẹ xanh, dù biết số lượng mua không nhiều vì hạt giống khá nhỏ.
Tiền thị tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Chân Nguyệt mua hạt giống cải bẹ xanh: "Đại tẩu, ta không thích ăn cải bẹ xanh, nó có vị hơi đắng."
Chân Nguyệt mỉm cười nhìn nàng ta: "Vậy sao? Ta thấy ăn rất ngon."
Tiền thị cảm thấy bối rối. Trước đây, rõ ràng Chân Nguyệt từng nói cải bẹ xanh không ngon. Có lẽ sinh xong hài tử, khẩu vị của nàng đã thay đổi.
Sau khi mua hạt giống, hai người tiếp tục mua những thứ Kiều Trần thị đã dặn như muối, giấm, gừng. Cuối cùng, họ ghé qua mua một ít mỡ heo.
Khi đã mua đủ những thứ cần thiết, hai người cũng thấy đói bụng, liền ghé vào một quán nhỏ bên đường mua hai bát hoành thánh để ăn.
"Đại nương, một ngày bày quán ở đây phải trả bao nhiêu tiền?" Chân Nguyệt hỏi.
Đại nương đáp: "Hai văn tiền thôi."
Chân Nguyệt tiếp tục hỏi: "Ở tất cả các chỗ đều là hai văn tiền à?"
Đại nương cười: "Những chỗ vắng hơn thì chỉ mất một văn tiền, còn những chỗ đông đúc hơn thì có thể lên tới ba văn tiền. Tiểu nương tử, ngươi định bày quán sao? Dự định bán gì vậy?"
Chân Nguyệt lắc đầu: "Chỉ là hỏi thử thôi, chưa có kế hoạch cụ thể."
Đại nương nghe vậy, gật đầu rồi quay lại công việc bận rộn.
Tiền thị nhìn Chân Nguyệt thắc mắc: "Đại tẩu, nếu ngươi định bày quán thì bán gì? Trong nhà mình đâu có gì để bán, ăn còn không đủ nữa. Hay là định bán con mồi mà đại ca săn được? Nhưng chẳng phải huynh ấy đều mang đi bán cho nhà giàu trong huyện thành sao?"
Chân Nguyệt đáp nhẹ nhàng: "Ta chỉ hỏi thử thôi, chưa chắc đã bày quán."
"À, vậy thì tốt," Tiền thị gật gù.
Sau khi ăn xong hoành thánh, Tiền thị nghĩ đến việc mua một cái dây buộc tóc cho con gái, nên nàng chọn một cái. Chân Nguyệt cũng suy nghĩ rồi mua thêm hai cái nữa.Sau đó, hai người thu xếp đồ đạc rồi trở về nhà.
Khi về đến nhà, Tiền thị gọi Tiểu Niên, nữ nhi của nàng đang chơi trong sân, lại gần và vui vẻ nói: "Nào, đây là dây buộc tóc nương mua cho ngươi, vào nhà để nương buộc tóc cho."
Dù Tiền thị có trọng nam khinh nữ, nhưng thật ra nàng ta vẫn rất yêu thương đứa nữ nhi duy nhất của mình, chỉ là trong lòng nàng ta vẫn luôn mong có một nhi tử.