Chân Nguyệt gật đầu: "Ừ. Nếu có thể thì thương lượng xem, có thể giảm xuống bảy lượng để mua con lừa trung đẳng không. Nếu không được, bảy lượng mấy cũng có thể chấp nhận."
"Ừ."
Tại huyện thành, trong Tống phủ, sau khi mua rau của Kiều gia, cả nhà Tống gia đã ăn bữa tối với món cải bẹ xanh xào. Tống phu nhân cảm thấy món này thật sự rất ngon. Cải bẹ xanh thường có vị hơi đắng, nhưng nhờ tay nghề của đầu bếp và nguyên liệu tươi ngon, món ăn trở nên đặc biệt hơn.
"Đúng rồi, hãy chọn vài củ cải và nửa sọt cải bẹ xanh rồi gửi sang nhà mẹ đẻ ta, Liễu gia. Bảo họ là ta có được một ít rau củ ngon, gửi cho mẫu thân nếm thử." Tống phu nhân dặn dò nha hoàn.
"Dạ vâng."
Tống gia làm nghề tơ lụa, còn Liễu gia lại buôn dệt vải. Cả hai nhà đều là gia đình giàu có ở huyện thành.
Liễu phu nhân gần đây ăn uống không ngon miệng. Khi Tống phủ gửi rau củ đến, phòng bếp Liễu gia đã chuẩn bị món sườn hầm củ cải và cải bẹ xanh xào cho bữa tối.
"Nương, đây là rau củ mà Yên Nhi từ Tống phủ gửi sang cho ngài, nói là rất ngon, khác hẳn với loại thường. Ngài thử xem." Con dâu của lão phu nhân là Liễu Diệp thị gắp cho bà một miếng cải bẹ xanh.
"Món củ cải hầm này mềm lắm, nương có thể dễ dàng ăn được."
Lão phu nhân vốn không muốn ăn uống, nhưng nghĩ đây là đồ nhi nữ gửi tới nên bà cũng thử một miếng. Không ngờ bà thấy vị rất ngon, liền gắp thêm vài miếng nữa.
Liễu Diệp thị thấy vậy thì mừng rỡ, hỏi: "Nương, món này thế nào?"
Liễu lão phu nhân gật đầu hài lòng: "Rất ngon, các con cũng ăn đi."
Liễu Diệp thị cũng thử một miếng củ cải, cảm thấy quả thực ngon hơn so với loại thường. Cải bẹ xanh xào cũng rất đậm đà và vừa miệng.
Tối hôm đó, Liễu lão phu nhân đã ăn hết một bát cơm, khiến Liễu Diệp thị ngạc nhiên. Sau khi ăn xong, bà lão xoa xoa miệng, nói: "Củ cải và cải bẹ xanh này ngon thật, không biết Yên Nhi lấy từ đâu."
Liễu Diệp thị đáp: "Nếu nương thích, con sẽ cho người đi hỏi, rồi sau này mua về thường xuyên."
"Ừ, con cứ lo liệu đi."
"Vâng."
Tối hôm đó, những người khác trong Liễu gia cũng thưởng thức món củ cải và cải bẹ xanh, ai cũng khen ngon, ngay cả đám trẻ con không thích ăn rau cũng ăn vài miếng.
Kiều Gia
Chân Nguyệt ngồi trong sân, vừa trông con vừa nhặt rau.
Tiền thị thì dẫn Tiểu Hoa cùng hai đứa nhỏ khác ra sân thả gà con. Thực ra, họ chỉ đưa gà con đi dạo quanh sân để chúng tự kiếm sâu ăn.
Bên phía nhà Lâm gia, Lâm Tiểu Hổ nhìn thấy nhà Kiều gia có đến bảy, tám con gà con, liền tính toán trong đầu. Nhà hắn chỉ có hai con gà con, mua lại sau khi gà gia đình hắn bị g.i.ế.c lần trước. Nhìn thấy Kiều gia nuôi nhiều gà con như vậy, Lâm Tiểu Hổ không khỏi nổi lòng tham.
Nhưng hắn cũng nhớ lời Mã thị dặn trước đó rằng đừng chọc vào Kiều gia. Dù vậy, Lâm Tiểu Hổ vẫn suy tính, lần trước mình đã không sao, lần này chắc cũng sẽ chẳng có chuyện gì đâu.
Tiền thị nhanh chóng dẫn gà con trở về sau khi chúng đã ăn no, Tiểu Hoa và hai đứa nhỏ cũng theo sau.
Sáng hôm sau, Kiều Triều và Kiều Đại Sơn cùng lên huyện thành. Họ đi đến chỗ bán lừa, không ngoài dự đoán, huyện thành lớn nên có nhiều nơi bán lừa hơn so với trấn nhỏ, giá cả cũng tương đương.
Kiều Đại Sơn chỉ vào một con lừa trung đẳng: "Cái này có thể giảm giá được không?"
Người bán đáp: "Thấp nhất là bảy lượng chín tiền."