Mấy con ch.ó lớn trong nhà chủ yếu tấn công vào đùi và hai cánh tay, thằng nhóc này bị sợ ngất. Khi lật người lại, Trương Thiên mới thấy gã sợ đến mức tè ra quần.
“Eo~”
Mọi người xung quanh thấy vậy đều tỏ vẻ ghét bỏ lùi lại, may mà đương sự không biết mình bị khinh thường.
Đợi y tá rửa vết thương cho Trương Vĩnh Đông xong, Trương Kiều mang quần áo đến thay cho con trai.
Mọi người giúp đưa gã lên máy kéo đầy rơm, do Trương Vệ Quốc giám sát và lái đi.
“Hôm nay thật cảm ơn mọi người, trời còn tối, mọi người về ngủ tiếp đi!” Chung Quyên lịch sự mời mọi người rời đi.
Trương Thiên ở lại, ngủ trong phòng cũ của mình.
Đến khi trời sáng rõ, Trương Thiên rửa mặt rồi đi thăm bà nội.
Mặt bà cụ còn hơi tái, rõ ràng tối qua đã bị dọa không nhẹ.
“Thật ra thằng bé đó không có ý gì, là tự bà nhát gan bị dọa thôi.” Vương Nhã Tĩnh dịu dàng nói.
Trương Đại Ngưu nắm tay vợ, hừ lạnh một tiếng.
“Nó còn muốn trộm radio nhà mình, thói hư tật xấu này không thể bỏ qua, phải đưa nó đi ngồi tù vài ngày!”
Bây giờ nghĩ đến chuyện tối qua, lòng ông vẫn còn sợ hãi.
“Cũng may là trong nhà có chó, nó không làm được gì, nếu nó nhẫn tâm hơn, đánh bà bất tỉnh rồi bỏ ở ngoài một đêm…”
Vương Nhã Tĩnh vỗ tay chồng đang run rẩy, an ủi ông.
“Tôi giờ khỏe rồi, không sao cả, ông đừng lo, tôi vẫn ở đây mà.”
Trương Thiên lặng lẽ đứng một lúc rồi bước ra ngoài.
“Chị, anh tư đã báo cảnh sát rồi, đợi Trương Vĩnh Đông tỉnh lại, cảnh sát sẽ bắt gã vào tù, nghe nói ít nhất cũng phải một năm, đúng lúc bầu bạn với mẹ gã.” Triệu Khoan nghiêm mặt nói.
Trong nhà họ Trương, người tốt với cậu nhất là bà nội.
Đối với Trương Vĩnh Đông dọa bà nội sợ đến mức nằm liệt giường, Triệu Khoan hận không thể cho gã ngồi tù thêm vài năm nữa.
Trương Thiên thở dài:
“Việc chúng ta có thể làm là kể rõ chuyện tối qua cho cảnh sát, bị phạt bao nhiêu năm thì phạt.”
Cô tin rằng, Trương Vĩnh Đông đến nhà mẹ đẻ trộm đồ chắc chắn là nhằm vào ông nội và mình, nếu không thì trong đội còn nhiều radio như thế, sao gã lại chạy thật xa đến nhà mẹ đẻ cô trộm đồ?
Rõ ràng là gã muốn trả thù.
Loại phần tử bất ổn như thế này chẳng khác nào quả b.o.m hẹn giờ, không ai biết khi nào gã sẽ phát nổ.