*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Tần Lâm nhận được điện thoại thì anh đã bịđá ra khỏi nhóm chat, nhưng vẫn có thể xem đượclịch sử trò chuyện.Tần Lâm nhìn thấy mấy lời châm chọc liền caumày, bọn họ cũng chỉ là một đám con nhà giàu màthôi.Trước đây, lúc nhà họ Tần còn hưng thịnh, nhữngngười này lúc nào cũng vây quanh Tần Lâm như đámcôn trùng hút mật, bây giờ nhà họ Tần suy vong, bọnhọ lại bắt đầu qua cầu rút ván, nào là giễu cợt, mỉamai Tần Lâm, thật buồn cười làm sao.Những cuộc họp mặt như thể này đương nhiênTần Lâm cũng không thèm để tâm.Vừa định tắt điện thoại đi thì Tôn Kiến Dân lại gọiđến.“A lô, có chuyện gì à?”“Tiểu sư huynh, Ngũ sư muội đã đến Đông Hải,nói muốn gặp sư huynh”.Tần Lâm chau mày: “Ngũ sư muội?"Năm đó sư phụ thu nhận quá nhiều đệ tử, mặc dùbọn họ đều là những nhân vật máu mặt nhưng TầnLâm lại không hề quen biết.Ngoại trừ Nhị sư đệ Vương Kim Hải và Tam sư đệTôn Kiến Dân ra thì anh hoàn toàn không biết ai khác,ngay cả đến sau này anh cũng mới được nghe nói vềMạnh Văn Cương.Tôn Kiến Dân nhanh chóng giới thiệu: “Ngũ sưmuội tên Hà Niệm Anh, kinh doanh bất động sản vàcó tầm ảnh hưởng trên thế giới, là chủ tịch của bấtđộng sản Hà Thị, mấy năm trước từng được nhậndanh hiệu “Người giàu nhất Hoa Hạ”, cô ấy là mộtngười phụ nữ mạnh mẽ”.Có vẻ Ngũ sư muội Hà Niệm Anh này còn lợi hạihơn cả Mạnh Văn Cương, Mạnh Văn Cương cao nhấtchỉ nằm trong top 10 toàn quốc, nhưng Hà Niệm Anhlại còn nhận được danh hiệu, suy cho cùng thì ngànhbất động sản cũng hơn một bậc.Tần Lâm nói: “Được, gặp mặt ở đâu cứ để sư muộiđặt rồi báo lại với tôi là được”.“Được".Một lúc sau, có số lạ gọi đến, vừa nhìn liền biếtđược là số của thủ đô, có lẽ là vị Ngũ sư muội đó.“A lô".“Chào tiểu sư huynh, tôi là Hà Niệm Anh, tôi thậtsự xin lỗi, tiểu sư huynh về lâu như vậy rồi mà hômnay tôi mới đến Đông Hải để gặp, tiểu sư huynh córảnh không, có thể cùng ăn một bữa với tôi chứ?"Tuy Hà Niệm Anh là người có tiền nhưng cách ănnói lại vô cùng lịch sự, hơn hẳn đám người kia.“Tôi lúc nào cũng được, sư muội chọn chỗ đi rồitôi qua”.“Được được, tôi có một vài sản nghiệp ở ĐôngHải, có một nơi gọi là sơn trang Long Phụng, ở vùngngoại ô không xa lắm, bây giờ tôi sẽ cho người đi đóntiểu sư huynh”.“Được”.Vừa cúp máy không được bao lâu liền có một namthanh niên lái chiếc Mercedes-Benz Maybach đếntrước cửa nhà Tần Lâm.“Tần tiên sinh, tôi là tài xế của chủ tịch Hà, cậucần gì cứ dặn tôi là được”.Tần Lâm gật đầu, sau đó lên xe.Lúc này ở lổi vào của sơn trang Long Phụng, mộtdãy siêu xe như Porsche, Bentley, Maserati, Ferrariđỗ thành một hàng dài, căn bản đều là dòng xe thểthao, đây cũng chính là tiêu chuẩn của đám phú nhịđại.Trước cửa có mười mấy nam nữ đang tụ tập, ainấy đều ăn mặc lộng lẫy, người này thì tỉnh thần tốthơn, người kia thì đồng hồ đẹp hơn, tóm lại ở từ xa