*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trường thôn mỉm cưỡi hài lòng, ông cụ vòng tayqua vai Tần Lâm rồi nói với vẻ cảm kích.“Vĩnh Thăng à, chiếc xe này cũng không tệ đâu,tuy không bằng chiếc BMW nhà cậu, nhưng cũng rấtlợi hại đó, hoàn toàn không ảnh hưỡng gì cả!”Vương Vĩnh Thăng cười với vẻ ngượng ngùng,cũng không biết tiếp lời như thế nào.Vương Thiết Thành nhìn chiếc Mercedes-Benz G,càng nhìn càng ngưỡng mộ, sau đó đột nhiên nói.“Người anh em, tôi vẫn chưa được lái qua chiếc xenày, cậu cho tôi mượn lái thử một vòng nhé?”“Được thôi”.Tần Lâm thản nhiên ném chìa khóa qua, xem nhưkhông có gì.Vương Thiết Thành cầm lấy chìa khóa xe, sau đóđi đến chỗ xe của Tần Lâm, ngồi vào ghế lái củaMercedes-Benz G, anh ta cảm thấy vô cùng thỏamãn, đúng là siêu xe trị giá ba triệu, quả nhiên hơnchiếc BMW của anh ta gấp nhiều lần, hoàn toànkhông thể so sánh được.Sau khi lái vài vòng thì anh ta đã thật sự bị chinhphục, loại xe này không chỉ đẹp về ngoại hình mà tínhnăng địa hình cũng thật sự tuyệt vời.Cho dù có lái xe vào ruộng thì cũng chẳng có vấnđề gì.Vương Thiết Thành ngồi dựa vào ghế, có chútkhông phục, đều hơn hai mươi tuổi, anh ta cũng đãrất nỗ lực mới có thể lái được chiếc BMW x6 này,nhưng Tần Lâm lại có thể lái chiếc xe hớn ba triệu,dựa vào cái gì chứ?Khi Vương Thiết Thành ngầng đầu lên, anh ta vôtình nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ màu xanh trên tấmbảng chắn sáng, đó là giấy phép lái xe.Vương Thiết Thành lập tức vui mừng khi xem xonggiấy phép lái xe.Bởi vì chủ sở hữu trên giấy phép không phải làTần Lâm!Mà là một người phụ nữ tên Trần Thục!Nói cách khác, chiếc xe này là của Trần Thục,không phải của Tần Lâm!Trong lòng Vương Thiết Thành liền cảm thấy cânbằng trở lại, anh ta đặt lại giấy phép lái xe rồi bướcxuống, sau đó khóa cửa lại.Vương Thiết Thành mang nụ cười giễu cợt đi vàotrong sân, nhìn thấy Tần Lâm và những người khácđang ngồi yên vị, anh ta bèn đi qua.“Hết chỗ rồi à, bàn này hơi chật đấy”.Bàn chính đã ngồi tận mười một người nên cũngkhá chật, đương nhiên không thể nào ngồi thêmngười được nữa.Vương Thiết Thành chỉ vào Tần Lâm và nói.“Người anh em, mời cậu đi bàn khác ngồi”.Anh ta vừa dứt lời, Từ Quyên lập tức cau mày.“Thiết Thành, cháu có ý gì đây?”Vương Thiết Thành cười nói: “Cháu không có ý gìcả, hôm nay là sinh nhật bố cháu, bàn chính nên đềngười thân hoặc người có địa vị cao ngồi, trường thônthì không sao, nhưng những người khác vẫn nên ngồibên kia thì tốt hơn”.Trường thôn cũng có chút ngượng ngùng, liền nóigiúp vài câu.“Thiết Thành à, cháu không thể nói vậy được, vừarồi Tiểu Lâm cũng giúp ông làm việc mà”."Đúng vậy, Tiểu Tần nhà người ta cũng lái siêu xemà, sao lại nói là người không liên quan được chứ”.“Tiểu Tần có tiền như thế, chắc địa vị cũng khôngthấp, Thiết Thành, cậu đừng nói như thể là ngườingoài như vậy”.Trong mắt dân làng, Tần Lâm bây giờ đã là ngườicó tiền, lái xe tận mấy triệu, đương nhiên địa vị xã hội