Cách Cửu Vô Dạ lẽo đẽo theo Thiên Hinh cũng thật khiến người ta được phen cười trào phúng. Nàng đi hắn đi, nàng dừng hắn cũng dừng. Nàng ở trọ thì hắn cũng sẽ canh gác cho nàng. Cả hai đi ròng mấy ngày mà chẳng ai nói với ai câu nào.
Thiên Hinh lại mặc kệ hắn, coi hắn như cục đá ven đường, còn hắn thì vẫn cứng đầu theo như sợ xểnh ra là nàng sẽ vụt mất khỏi hắn.
Hắc hồ ly là bậc đế vương, hắn muốn thì sẽ có cách giam chân nàng. Nhưng hắn biết nếu hắn làm thế thì sẽ vĩnh viễn không thể cứu vãn được nữa. Nàng nói rồi, với nàng, đó là sự sở hữu ích kỉ, không phải yêu.
Hắn vụng về không biết cách biểu lộ tình cảm của mình, vì thế hắn chọn cách theo nàng để bảo vệ nàng. Có điều đôi khi cách làm này của hắn đem đến cho Hinh không ít phiền phức.
Chẳng hạn như chủ trọ thấy hắn, họ sẽ tự động sợ nàng.
Hay đúng hơn là sợ Cửu Vô Dạ. Lại nói đến nỗi e dè của mấy lão, chuyện đó bắt nguồn từ ba năm trước.
Cửu Vô Dạ không tin thạch yêu Thiên Hinh đã chết, hắn không tin chiếc áo đỏ đầy máu đó là của nàng. Một năm đầu, hắn đi khắp nơi tìm nàng không thiếu một ngóc ngách nào. Đương nhiên là cả các quán trọ.
Người ta nhìn hắn chỉ thấy hắn đang nổi cơn thịnh nộ, bị dọa sợ cho ba hồn bảy vía cả tháng mới thấy về. Nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí, xông vào lục soát, lại còn là Yêu Đế thì ai mà không sợ.
Nhưng nàng cũng ít khi ghé trọ, màn trời chiếu đất, tứ hải là nhà. Sợ gì chứ. Thi thoảng ngó sang hắc hồ ly, Thiên Hinh cũng cảm thấy... có chút gì đó mủi lòng.
Đó không phải cảm động, sự mủi lòng này của nàng là buông đi cảnh giác. Với Hinh, quan điểm của nàng rất đơn giản, chỉ cần không động đến nàng, nàng cũng sẽ không làm gì ai.
Dần dần, nàng giống hắn, làm quen được với cái đuôi lúc nào cũng lẽo đẽo theo mình. Có điều nàng nhỉnh hơn ở chỗ. Nàng thực sự coi hắn như một cái đuôi. Là cái đuôi chứ không phải người...
Lần này đi không biết có phải bởi bản mặt uy tín của bạo quân hay không mà trên đường Hinh đi rất thuận lợi, không gặp cản trở. Nhưng đó là cho đến lúc quả nợ trên Thiên giới tới tìm nàng, Khúc Tịch Quân, nữ đệ tử của Ti Mệnh thiên quân.
Tịch Quân lao như ngọn tên lửa xuống phàm giới, cô ta như mọc mắt ở tứ phương, chẳng biết làm sao lại tìm được nàng ở xó xỉnh này.
Tiểu thiên quân thấy nàng thì rút roi da, đòi chiến một trận với nàng:
"Cục đá, sao ngươi trở lại mà cũng không đến gặp ta báo tiếng."
Thiên Hinh thở dài, nợ giời đến rồi, chưa làm gì cũng đã gặp quả báo. Lần này chắc là nàng ta đến âm phủ đe dọa đám phán quan hoặc lại trộm Thiết Vọng Tinh khúc của Ti Mệnh theo dõi nàng.
"Ngỗng con, đừng có ngông cuồng ở đây.", Hinh đáp. Nói là "ngỗng" thì bởi chân thân nàng ta là hỷ tước trên thiên đình, may mắn ngày lành được Thiên Đế độ hóa nhân dạng làm một tiểu tiên trong điện Ti Mệnh.
Cả hai có thể xem là không đội chung trời, không đứng chung đất. Hễ thấy nhau là phải sống mái đánh nhau không mệt không nghỉ.
Nàng ta đầu rỗng không nghĩ được nhiều, chẳng đợi Hinh rút kiếm, bởi cứ mặc định nghĩ nàng có Bách Yên hộ thế mà quất roi tới.
Trước cả khi Hinh ý thức được việc phải né đi, hắc hồ ly đã lên trước cản cho nàng. Hắn không nương tay, hạ một chưởng vào người Tịch Quân khiến nàng ta bất ngờ ngã dúi xuống đất.
Từ đằng sau dù không thấy được nét mặt của bạo quân, song Hinh vẫn tưởng tượng được thần sắc như giẫm phải bả trâu của hắn.
Tịch Quân đần thối mặt ra nhìn tướng mạo của nam tử trước mắt. Từ giận dữ, lại bất ngờ, rồi thành phấn khích.
"Nàng ta trúng tà chắc rồi", Hinh nghĩ.
Trần đời làm không công bao năm cho điện Ti Mệnh, gặp qua rất nhiều người, giao du nhiều nơi, Tịch Quân chưa từng gặp ai có tướng mạo "ưng ý" cô ta đến vậy. Mắt cô sáng lên như viên Dạ Minh châu, luống cuống đứng dậy, chỉnh trang, vuốt lại tóc tai, giả vờ e thẹn: "Công tử, cho hỏi quý danh chàng là gì?"
Mí mắt Hinh không hiểu sao lại giần giật khi nghe những lời õng ẹo của Tịch Quân, nhìn nàng ta với sự khinh bỉ, kì thị.
Tịch Quân bạo gan, cô được nước lấn tới, sấn tới chỗ Cửu Vô Dạ, nhưng cô ta vừa chạm vào người hắc hồ ly, hắn đã chán ghét mất bình tĩnh hất cô ta ra.
"Tôi chỉ hỏi quý danh công tử thôi mà!? Sao chưa gì lại động thủ rồi? Tôi cũng là nữ nhân đó nhé. Anh không nhẹ nhàng được chút sao?"
"Ngươi cũng đâu phải Thiên Hinh."
"..."
Hắn nói như thể nữ tử trên đời này chỉ có mình Thiên Hinh vậy. Tịch Quân hết ngó hắn, lại chỉ qua chỗ Hinh, gật gù:
"Ta nói mà, bảo sao cô lại hạ phàm, cất công tới đây. Đám Hắc Bạch Vô Thường nói cô tìm pháp lực, ta không tin mà ta cá là cô về để gian díu với tình nhân đúng không?"
Mặt Hinh không biến sắc, nàng lạnh lùng đáp: "Hắn không có can hệ gì tới ta."
Tim Cửu Vô Dạ lỡ đi một nhịp vì lời nói của nàng. Đó không phải nói dối, chất giọng đanh đó thì không phải lấp liểm biện hộ. Nàng thực sự coi hắn là người dưng nước lã.
Hình như hắn đang dần hiểu ra cảm xúc của Hinh mỗi khi hắn phũ bạc nàng trước kia. Từng lời nói ra đều ảnh hưởng đến tâm trạng một cách thấm thía, dứt không được.
Ba năm thực sự có thể khiến một người dứt bỏ hoàn toàn tình cảm sao? Hắn chỉ muốn tới hỏi nàng cho tỏ tường gọn gẽ, nhưng khi nhìn sự đanh thép trong đôi mắt nàng, sự tuyệt tình của nàng... Hắn lại không thể. Câu trả lời đã hiển hiện ngay trên gương mặt nàng, hắn còn hỏi làm gì nữa.
Hinh giơ tay lên, để lộ mệnh môn của nàng:
"Hắc Bạch Vô Thường không nói điêu. Ta mất pháp lực rồi. Có liêm sỉ thì đừng có lợi dụng khi ta yếu thế được không?"
Tịch Quân nhau mày dò xét: "Đúng thật là cô chẳng khác nào người phàm cả.", rồi lại ngó sang Cửu Vô Dạ: "Bảo sao hắn nực mùi oán khí và ma chướng mà cô không nhận ra.
Cửu Vô Dạ sao lại có ma chướng? Nàng nhìn sang hắn. Nàng bắt gặp ánh mắt né tránh của bạo quân. Hắn nhập ma ư? Đó là nguyên nhân khiến mái tóc đối màu?
Ngàn vạn câu hỏi vì sao chạy qua đầu Hinh. Nhập ma là đại tội, là trời đất bất dung. Song nàng lại đè lòng mình xuống, thu lại ánh nhìn.
Đã dặn mình mặc xác hắn rồi kia mà.
Hinh lảng tránh: "Nếu cô mà định cản trở ta thì đừng hòng. Cô trốn việc trên Ti Mệnh điện xuống đây, muốn yên ổn thì đừng đả động ta."
Tịch Quân ho khan hai tiếng: "Thì... Ta xuống giúp cô còn gì."
Hinh bật cười.
"Chuyện thật tưởng đùa."
"Phí lời. Cô phải hồi phục pháp lực thì mới so chiêu được chứ! Đời nào lão nương đi so đo với một kẻ phàm nhân, mặt mũi giấu đi đâu."
Pháp lực của Khúc Tịch Quân cũng có thể xem như có số có má trên Thiên giới, trong lúc khó khăn thế này, Hinh ngầm đồng ý cho cô theo. Dù sao thêm một người là bớt một việc. Biết đâu cô ngỗng này lại giúp được nàng khôi phục được pháp lực ngay khi ở đây thì sao.
Trên đường đi, Tịch Quân hết ngó Cửu Vô Dạ lại ghé hỏi Thiên Hinh:
"Này, hắn cứ theo cô kè kè vậy hả?"
Hinh đáp thán nhiên:
"Mặc kệ hắn."
"Tuyệt tình vậy sao? Người ta là mỹ nam tử đấy!"
"Ngươi thích thì tán hắn đi. Ta không quản."
"Xí, hắn dữ như chằn ấy, nãy giờ ta mà cứ ghé gần cô là lưng ta bỏng rát đấy có biết không!? Ánh mắt sát khí! Là sát khí đó."