Có một bộ giáp của tộc tinh linh cũng có chức năng đồng hóa với môi trường.
Nó áp dụng công nghệ khúc xạ ánh sáng để người mặc như hòa vào môi trường xung quanh.
Lại có vật phẩm "kiếm lôi đình" phù hợp với tộc người chim.
Giúp công kích của họ kèm thêm hiệu quả lôi đình.
Có giày tăng tốc.
Có cả giáp chống ma pháp.
Tuy nhiên lại có một món đồ khiến tôi chú ý.
Món đồ này mang tên là áo giáp từ trường.
Nó dựa trên nguyên lí từ trường mà bám vào chủ nhân.
Vì toàn bộ được năng lượng nâng đỡ nên trọng lượng cực nhẹ.
Có thể chống lại các công kích dựa trên lực phản trấn của từ trường ở giữa hai mặt giáp.
Tóm lại bộ trang phục này có thể chống lại đa phần công kích vật lí.
Điểm yếu là phải tiêu hao nhiều năng lượng cũng như với nhiều công kích ma pháp, nó gần như vô dụng.
Đây chỉ là một món để ở mục trưng bày, chứng tỏ nó giống kiểu tạo ra để nghiên cứu hơn là ứng dụng thực tế.
Ở đất nước này có rất nhiều nhà khoa học điên thích tạo thứ kì quái thay vì có ích.
Họ nói đó là nghệ thuật của sự sáng tạo, một ngày nào đó phát minh như vậy sẽ hữu ích hoặc có ích với một ai đó.
Họ nói không sai, ít nhất vói tôi cái giáp từ trường này khá có ích.
Nó có thể giúp tôi xóa đi điểm yếu về phòng ngự vật lí.
Còn về năng lượng thì tôi có thể lấy từ các vật liệu khác bổ xung trực tiếp.
Dù sao không gian được gắn ngay trên người tôi.
Sau một hồi quan sát, tôi tiếp tục đi tới một con sông cách đó khá xa.
Ba hôm sau, tôi trở lại và bắt đầu công cuộc trộm đồ.
Kế hoạch vô cùng thuận lợi chỉ cần vài đêm là tôi có thể đào vào trong bảo khố và trộm hết.
Tôi lại đem đất đá để vào trong rồi đắp vàng bạc lên, làm như vẻ mọi thứ vẫn còn nguyên nên chẳng ai phát hiện ra.
Đồ vật thì cái nào có ích tôi mới lấy rồi cũng dùng một số thủ thuật để làm giả rồi bỏ lại chỗ cũ.
Dù sao kiếp trước cũng có học chút về cơ khí nên việc làm phôi rồi tạo đồ giả về mặt ngoại hình thì không khó.
Cứ như vậy, phải vài ngày sau, khi mà tôi đã trộm xong đồ ở cửa hàng ở trung tâm khiến cả thành Củ Chi trấn động.
Lúc này, đám quý tộc mới vội vã tới kho để kiểm tra bảo bối.
Sau khi kiểm kê, giới cầm quyền mới tá hỏa bởi bảo vật của họ đều đã bị trộm.
Không thể trách họ được vì tài sản của họ quá nhiều nên đồ cất giấu ở bảo khố chẳng bao giờ dùng tới.
Khi biết mọi thứ cất giấu bấy lâu bị trộm, đám người cầm quyền nhanh chóng đưa q·uân đ·ội đi lục soát khắp nơi.
Nhưng tiếc là dân chúng vốn bất mãn nên sớm đã không có ý hợp tác.
Chưa kể đám quân lính hống hách quen thói nên ngoài tra hỏi cũng làm không ít việc xấu dẫn tới lòng dân phẫn nộ.
Mà lúc này tôi đã ở một nơi bí mật với Thổ Lĩnh.
Thổ Lĩnh nhìn tôi vô cùng bái phục.
"Không hổ danh là vua t·rộm c·ắp yêu tinh tộc."
Tôi cười rồi hỏi lại.
"Bên cậu thế nào rồi?"
Thổ Lĩnh cũng đắc ý nói.
"Mọi chuyển đã ổn định.
Mọi người đang điên cuồng tu hành nhưng đá năng lượng không đủ với lại không có vũ trang."
Tôi cười ha hả rồi mở không gian ra.
Từ trong đó tuôn ra vô số trang bị người lùn và đá năng lượng.
Nhìn Thổ Lĩnh đắc ý, tôi nói.
"Thế này đủ chưa?"
Hai mắt Thổ Linh sáng lên.
"Đủ, quá đủ rồi."
Rồi cậu ta nhìn tôi.
"Nhưng chúng ta cứ vậy nhận có vẻ không ổn thỏa.
Đại Việt anh cần gì cứ nói.
Chúng ta dốc toàn lực để giúp anh hoàn thành."
Nghe vậy tôi cũng chẳng khách khí mà đưa ra yêu cầu.
Cuộc sống này nợ tiền dễ trả, chứ nợ tình rất khó kết.
Từ khi đi cùng Kiếm Tâm tôi đã hiểu rõ đạo lý này.
Giúp người thì ít nhiều đều sẽ thu tiền coi như kết nhân quả.
Tôi vứt ra bộ giáp từ trường rồi nói.
"Tôi muốn các cậu giúp tôi làm bộ giáp như vậy nhưng sẽ sử dụng lực không gian làm năng lượng."
Nhìn cái giáp hồi lâu thì Thổ Lĩnh cười lớn.
"Không thành vấn đề.
Kì thật bộ giáp này được cha tôi chế tạo.
Tôi sẽ bảo ông ấy cố gắng làm một cai tốt nhất cho anh."
Nghe vậy tôi cũng bất ngờ.
Vì từ cuộc trò chuyện trước đó thì trong miệng Thổ Lĩnh, cha cậu là một nhà khoa học thất bại.
Ông chế tạo nhiều thứ mà giới quý tộc không thèm vì không có tính thương mại mặc dù nhiều cái có ích với dân chúng.
Dù sao trong mắt quý tộc thì thứ có ích phải là thứ kiếm được nhiều tiền.
Vì vậy ông ấy bị cả tộc người lùn chê cười.
Ai mà ngờ bộ giáp từ trường này lại là từ người cha đó của Thổ Lĩnh.
Mới đầu Thổ Lĩnh cũng không hiểu vì sao tôi lại muốn chế tạo bộ giáp đó nhưng sau khi tôi nói về ý tưởng của mình thì Thổ Lĩnh cũng đã có cái nhìn khác về cha mình.
Chúng tôi nói chuyện một lúc nữa, chủ yếu là Thổ Lĩnh muốn hỏi thêm về cách quản lí quốc gia theo Chủ Nghĩa Xã Hội và đường lối phát triển, đấu tranh sau này.
Lần trước mặc dù tôi cũng đã nói rất nhiều nhưng để có thể áp dụng nó vào một quốc gia thì không phải là dễ.
Dù sao mọi thứ không thể chỉ nói mồm mà cần có cương lĩnh, giáo lí thì mới khiến người khác tin theo.
Tới đêm muộn, Sau khi không còn điều gì nghi hoặc nữa thì Thổ Lĩnh mới rời di.
Hắn nhìn tôi đầy vẻ biết ơn rồi nói.
"Anh Đại Việt cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nhanh chóng cho người mời Trưng Nữ tiểu thư tới đây.
Đồng thời cũng bảo cha tôi hoàn thành bộ giáp anh muốn.
Sau khi mọi thứ xong xuôi sẽ cho người đưa hai người rời đi."
Nghe thế tôi cũng chắp tay ôm quyền.
"Đa tạ ngươi, Thổ Lĩnh."
Ngày hôm sau thì Trưng Nữ cũng được đưa đến gặp tôi.
Lại sau tầm một tháng, chúng tôi được người của Thổ Lĩnh dẫn đường rời khỏi vùng đất Củ Chi này.
Nói thật là địa hình ở đây thay đổi liên tục, nếu không có tộc người lùn chỉ đường thì gần như không thể thoát khỏi mê cung này.
Mọi chuyện còn lại ở Củ Chi thì phải để lại cho chính người của Thổ Lĩnh giải quyết rồi.
Một quốc gia phải tự mình thay đổi mới là chính đạo.