Sau khi rời khỏi Củ Chi, chúng tôi tới một thôn trấn của con người rồi thuê một chiếc xe ngựa.
Mặc dù tộc người yếu ớt nhưng lại rất ngoan cường nên ở đâu cũng sống tốt.
Tộc người như sợi dây liên kết giữa tất cả các chủng tộc vậy.
Chỉ là phân bố quá thưa nên chỉ chia làm các thành, các trấn do các công tước, bá tước tự quản.
Họ như vua một vùng đất vậy, họ ở đó thích làm gì thì làm.
Chỉ có người sở hữu vương miện đỏ thì mới được công nhận là vua của nhân tộc.
Người được công nhận có quyền lên tiếng kêu gọi nhân tộc chiến đấu và nhiều việc khác và người ở đất nước sẽ coi lời của người đó là vinh quang.
Có thể kiếp trước tôi sống trong thời hiện đại thì nghĩ nó thật vô lí nhưng ngẫm lại thì có những người như đức giáo hoàng, như vua chúa, như một số thánh chủ giáo phái trải dài cả tinh cầu đều có thể làm điều tương tự.
Đó đơn giản chỉ là một đức tin, một điều huyền diệu của tạo hóa.
Vì đa phần người sở hữu vương miện đều là người được trời chọn để xuất hiện cứu thế.
Vương miện cũng là vật vô hình vô tướng mà chỉ xuất hiện ở trước người có công tích, có danh vọng, có bản lĩnh thực sự.
Nghe nói sau khi chúng tôi rời khỏi Củ Chi thì giai cấp cầm quyền mất tài sản lại nghĩ cách đoạt nó từ những kẻ trung lưu.
Kẻ trung lưu hèn nhát, mất của lại tìm cách bắt dân đen khai thách nhiều hơn.
Người trung lưu mạnh mẽ thì trực tiếp lật mặt đứng về phía quân cách mạng.
Từ đó mà vùng đất Củ Chi trở nên hỗn loạn một thời gian dài.
Nhưng đó cũng là khởi đầu cho hi vọng thay đổi mọi thứ, là hi vọng để dân chúng có thể sống tốt hơn.
Lại nửa tháng sau, chúng tôi đã tới trước khu rừng thuộc về tinh linh tộc.
Dãy núi rừng dài này có cái tên rất hay là Trường Sơn.
Chúng tôi quyết định tới một thành trấn của con người gần đó để nghỉ ngơi và tìm hiểu sơ qua tình hình.
Vừa tới gần một thành trấn thì có một tên kị sĩ đi tới quát tháo.
"Này, mau xuống xe kiểm tra tình hình."
Phu xe tỏ vẻ sợ hãi.
"A, đại nhân.
Chúng ta chỉ vừa mới tới thôi mà.
Đâu cần phải kiểm tra đâu."
Tên kia lập tức không kiên nhẫn mà rút kiếm ra.
"Không có nói nhiều, một là kiểm tra, hai là c·hết."
Tôi để ý thì trang bị tên này khá đầy đủ.
Cả người đều là giáp sắt được phù phép tăng phòng ngự.
Đến thanh kiếm cầm trên tay cũng được phù phép giảm trọng và tăng độ sắc bén.
Tôi thấy mọi chuyện có gì đó sai sai nên lập tức phát động thuật mê hoặc với tên hiệp sĩ và cả phu xe.
Sau đó tôi bắt đầu hỏi tình hình.
"Nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra ở đây?"
Tên kia mới đầu có chút chống cự nhưng hắn cũng không có quá mạnh nên rất nhanh đã lâm vào mê man rồi tự động trả lời.
"Ở đây hiện đã được Diệt Thần Giáo khống chế.
Có rất nhiều người đã được trả lương cao để tới đây làm việc."
Tôi nghi hoặc rồi hỏi tiếp.
"Việc gì?"
Hắn nói.
"Là chặt cây và săn tinh linh.
Mỗi một cây được chặt sẽ được trả 10 đồng Diệt Thần.
Mỗi đầu tinh linh có thể đổi 1000 đồng diệt thần."
Tôi lại cau mày.
"Diệt Thần đồng là cái quái gì vậy?"
Tên kia nghe hỏi thì chỉ trả lời rất chung chung.
"Đó là tiền tệ trong Diệt Thần Giáo."
Nghe vậy Trưng Nữ nhanh chóng trả lời thay hắn.
"Diệt Thần đồng là một đồng tiền được Diệt Thần Giáo tạo ra cho tín đồ trao đổi hàng hoá thay cho đồng vàng.
Mỗi tháng đều tổ chức đi truyền giáo khắp nơi để thu hút tín đồ.
Giờ những kẻ tin và làm theo chúng không biết có bao nhiêu mà kể."
Nghe vậy tôi mới nghi hoặc.
"Vậy không ai thắc mắc gì à?"
Trưng Nữ lắc đầu.
"Sao mà thắc mắc chứ.
Chỉ cần có thể làm trung gian trao đổi hàng hoá thì đồng vàng hay Diệt Thần có gì khác biệt đâu?"
Trưng Nữ nói một cách nhẹ nhàng như gió thổi.
Rồi đưa tôi xem một tờ tiền Diệt Thần.
Nhìn sơ qua chỉ là giấy bình thường.
Thấy vậy tôi khá bực.
"Ngu ngốc.
Đồng vàng thì sản xuất, khai thác vô cùng khó khăn nên mới trở thành đồng tiền trung gian để các bên trao đổi.
Hạn ngạch đồng vàng không thay đổi nhiều nên có thể dùng để trao đổi hàng hoá mà vẫn ổn định thị trường.
Còn cái tờ giấy này thì khác.
Bọn tạo ra chúng thích in bao nhiêu thì in.
Mới đầu thì chúng duy trì nó như một đồng vàng để giao dịch nhưng khi cần, chúng sẽ in là cả triệu, cả tỉ tờ tiền để sai khiến người khác.
Như việc chúng đem tiền để sai khiến một đám ngu dốt này tới đây để phá rừng, g·iết tinh linh vậy.
Ai đảm bảo cái đồng Diệt Thần này sau đó có còn giữ được giá trị không?"
Nghe tôi nói xong thì Trưng Nữ như bừng tỉnh.
Không sai, đồng vàng có số lượng nhật định còn đồng Diệt Thần này muốn có bao nhiêu thì có.
Những kẻ nắm giữ cách tạo ra nó có thể sản xuất hàng loạt để thao túng những con dân ngu muội.
Khi số tiền tăng lên thì nó sẽ mất đi giá trị của nó, dẫn tới khủng hoảng kinh tế.
Đây chính là bài học kinh tế của kiếp trước.
Thậm chí có một số quốc gia còn bị tố là thao túng tiền tệ.
Chúng sản xuất tiền rồi dùng tiền đó để bắt người dân làm việc, sản xuất tới 16 tiếng một ngày.
Thậm chí là bán hết tài nguyên, đồ có giá trị cho chúng.
Mới đầu ai cũng nghỉ là mình đang kiếm rất nhiều tiền nhưng khi ai cũng kiếm được tiền giống ai thì cũng là lúc đồng tiền đó mất giá.
Thậm chí là cả tỉ tờ tiền không đổi nổi một cái bánh.
Chỉ những người nắm giữ tài nguyên thực sự mới trở thành kẻ giàu không tưởng.
Cũng từ đó mà phân biệt giàu nghèo ở quốc gia đó lớn tới nỗi không thể cứu vãn.
Cũng may luật pháp ở đó còn tốt nên không có nhiều kẻ dùng tiền mà hà h·iếp dân nghèo chứ nếu không thì khó nói.
Chưa kể họ cũng có kế hoạch sử dụng tài nguyên và sức dân hợp lí nên có thể coi là không có tổn thất.
Sau đó nhà nước âm thầm thu hồi tiền mặt từ tay người giàu.
Vậy là mọi thứ đều ổn định trở lại.
Trung quy thì tiền bạc cơ bản vẫn chỉ là công cụ của giai cấp cầm quyền.
Nếu con người không đủ trí tuệ sẽ bị mờ mắt bời đồng tiền rồi làm nô lệ cho nó.
Nhưng cũng không thể coi thường nó vì nó là cái để duy trì tính ổn định của xã hội.
Âu thì mọi thứ sẽ tự tâm chúng ta lựa chọn mà thôi.
Ít ra ở quốc gia mà tôi sinh sống ở kiếp trước, con người vẫn sống với nhau bằng tình cảm, là lành đùm lá rách, khi t·hiên t·ai, họa hoạn xảy ra thì người dân vẫn chung tay, chung sức mà không kể công.
Vì vậy mà trở thành một trong các quốc gia có chỉ số hạnh phúc rất cao, người dân đều thỏa mãn với những gì mình có dù tiền không nhiều như các quốc gia lớn khác.