Chúng tôi hỏi thăm thêm một chút tin tức, sau đó thanh toán tiền ăn cho mình và cả vị trung niên kia rồi mới quyết định tới Hồ Hoàn Gươm tìm vận may.
Ít ra đó là cơ hội duy nhất vì tôi biết tình hình các tộc hiện đang rất loạn nên rất khó có thể nhờ cậy.
Muốn tất cả lại lần nữa hợp lực và g·iết một con rồng như cuộc chiến Thăng Long là không thể.
Tới chiều tối hôm đó, chúng tôi đã tới chỗ thanh Hoàn Gươm.
Ở đây ngày nào cũng có người tới thử sức nên chúng tôi cũng phải xếp hàng chờ khá lâu.
Khi tới lượt chúng tôi thì Trưng Nữ xung phong là người tiến lên đầu tiên.
Dù sao cô ấy cũng là nhân loại duy nhất cả về thể xác và linh hồn.
Cô đưa tay lên chuôi gươm và bắt đầu dốc xức kéo thanh gươm đang n·gập s·âu trong phiến đá hình mai rùa.
Kết quả dù rất cố gắng nhưng không có động tĩnh gì.
Mọi người xung quanh thấy vậy cũng chẳng ngạc nhiên vì họ cũng thử sức mỗi ngày rồi và nhiều năm qua cũng có không ít người thử qua và chẳng ai thành công cả.
Trưng Nữ chán nản lắc đầu đi xuống.
Bạch Tượng lập tức đi lên.
Con bé chỉ bị nguyền mà hóa thành voi chứ bản chất vẫn là con người nên ai cũng có chút hi vọng.
Bạch Tượng hóa thân không lồ bắt đầu thử rút gươm.
Tiếng động ầm ầm vang lên trên mặt đất thể hiện lực lượng khổng lồ được kích phát nhưng thanh gươm vẫn không chút nhúc nhích.
Bạch Tượng lập tức phát động thêm chiến cốt.
Cả người bao bọc trong xương trắng nhưng kết quả vẫn không khá hơn.
Khi lực lượng tiêu hết thì Bạch Tượng lại hóa lại chú voi nhỏ bé mà bay lại chỗ Trưng Nữ.
Sự biến hóa của Bạch Tượng khiến nhiều người chú ý mà vây lại xem nhưng họ lại chẳng ngạc nhiên chút nào.
Ở thế giới này, phù thủy có thể tạo ra đủ loại hình hài cũng như có vô số chủng tộc.
Việc bạn chưa thấy chỉ chứng tỏ bạn kém hiểu biết chứ không phải là nó không tồn tại.
Tôi cũng vội đi lên thử sức.
Thấy một tên lùn đi lên, nhiều người đã không kìm được mà cười lớn.
Họ không có ý chê bai nhưng cảnh tượng một tên nhóc vác một thanh gươm thực quá mức tưởng tượng.
Tôi cũng không dùng sức mà dùng lực không gian để nhấc thanh kiếm.
Dù sao nó cũng thuộc về thủ đoạn ă·n c·ắp của yêu tinh nên có chút tác dụng.
Thanh kiếm dường như nhúc nhíc một chút khiến nhiều người kinh ngạc nhưng tới khi tôi kiệt sức vẫn chỉ có thể khiến nó lung nay.
Tôi thở dài tiếc nuối.
Khi thấy tôi bước xuống nhiều người đã vỗ tay.
Người có thể khiến thanh gươm lung lay đều được coi là cường giả và đáng để kính trọng.
Đó là lí do họ tới đây thử nhấc gươm dù biết không có khả năng thành công.
Ngay khi Huyết Hưng muốn tiến lên thì một tên mặc áo choàng đen đã tranh trước.
Trưng Nữ có chút bực mình.
"Này, xếp hàng đi, ngươi không có tự trọng của con người à?"
Tên kia quay lại, âm thanh lạch cạch vang lên.
"Cành cạch, xin lỗi nha Trưng Nữ, ta không phải người."
Đôi lửa xanh lập lòe ở đôi mắt khiến chúng tôi đoán ra đó chính là Khô Cốt Quang Long.
Vì thế cũng mặc kệ hắn.
Nói xong hắn cũng nhanh chóng đi tới và bắt đâu đưa tay ra rút kiếm.
Hắn hét lớn.
"Aaa, lên cho ta."
Mọi người mới đầu thấy hắn xuất hiện không kiêng nể ai, cách nói chuyện lại đầy kiêu ngạo nên nghĩ hắn là cường giả nên cũng cố gắng chăm chú nhìn.
Kết quả là chỉ nghe “Rắc”.
Cơ thể hắn lùi lại vài bước, bỏ lại đôi tay còn dính trên thanh gươm.
Việc này khiến mọi người cười lớn.
"Haha, tưởng mạnh thế nào.
Gươm không rút được lại rút ra cả đôi tay."
"Này, nhanh mang tay về đi.
Kẻo để đó chó tha bây giờ."
Quả nhiên ngay lúc này có một con chó không biết từ đâu lao tới mà c·ướp mất đôi tay của Khô Cốt Quang Long rồi chạy đi.
Hắn vội gào thét đuổi theo.
"Này con chó kia, mau trả xương lại cho ta.
Ta mà bắt được ngươi thì sẽ làm đủ bảy món."
Chúng tôi thấy tình trạng này thì lắc đầu ngao ngán.
Mặc dù biết hắn là con rồng kia nhưng từ bỏ thể xác thì giờ hắn chỉ còn bộ xương yếu đuối, chẳng có gì đáng sợ cả.
Huyết Hưng cuối cùng cũng lên sàn.
Thấy vẻ ngoài đẹp trai soái ca của hắn khiến nhiều cô gái hò hét cổ vũ.
Huyết Hưng chỉ muốn nhanh chóng thử chút thôi nên chỉ cầm một tay mà kéo nhẹ.
Thậm chí hắn chẳng dùng sức mạnh hay ma pháp gì.
Dù sao hắn cũng không tin một thanh gươm lại có thể thần kì đến vậy.
Nhưng chỉ sự nhẹ nhàng đó thôi mà thanh gươm đã được kéo lên.
Một hào quang bao quanh Huyết Hưng phóng thẳng lên trời cao.
Mọi người xung quanh không dám tin vào mắt mình.
"Trời ơi, người đó đã rút được Hoàn Gươm rồi."
"Mau đi báo cho Bá Tước Thường Kiệt."
Người tinh ý thì vội vã báo mọi người mau trở về chuẩn bị.
"Màu về chuẩn bị mọi thứ thôi, nhanh lên."
Mọi thứ bỗng chốc trở nên hỗn loạn mà đôi mắt Trưng Nữ thì tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Sau nửa ngày thì Huyết Hưng bước ra, trên tay là một thanh gươm bạc.
Trên đầu hắn cũng hiện lên một cái vương miện màu xanh.
Trưng Nữ thấy Huyết Hưng đi ra thì lập tức lao tới mà ôm lấy.
"Cảm ơn anh, chúng ta có thể đi tiếp rồi."
Bạch Tượng cũng vội chạy quanh mà muốn sờ vào vương miện nhưng nó lại như hư ảo.
Sau một hồi nó đành thất vọng trở về.
Thấy mọi người xung quanh ngoài kinh ngạc còn tràn đầy lo lắng thì tôi lập tức muốn giục đám Trưng Nữ rời đi đã.
Ngay lúc này thì Kỵ Sĩ Công Uẩn cưỡi ngựa tới, hắn chắp tay mời.
"Bá Tước Thường Kiệt có lời mời các vị tới lâu đài làm khách."
Nghe vậy thì chúng tôi khá bất ngờ nhưng nhìn vương miện trên đầu Huyết Hưng thì chúng tôi cũng biết là mọi chuyện cần phải làm rõ ràng.
Đi theo Kỵ Sĩ Công Uẩn tới phủ thành chủ, chúng tôi được dẫn tới một căn phòng kín.
Ở đây chỉ có vài người gồm Bá Tước Thường Kiệt, vài lão già, chúng tôi và cả kỵ sĩ Công Uẩn.
Điều này chứng tỏ việc này vô cùng quan trọng.
Bá Tước Thường Kiệt đầu tiên là để tay trên ngực cúi chào.
"Cảm ơn các vị đã nhận lời mời tới tham gia cuộc hội nghị này."
Sau đó ngài đưa tay mời.
Mời các vị ngồi."
Chúng tôi không do dự mà ngồi xuống.
Bá Tước Thường Kiện nhanh chóng tuyên bố mục địch lần này.
"Xin giới thiệu với mọi người.
Đây là các trưởng lão hội ở thành Nguyên Trai của ta.
Ta là Bá Tước Thường Kiệt là chủ tòa thành này.
Còn đây là Kỵ Sĩ Công Uẩn là người mạnh nhất nơi đây.
Hôm nay khi nghe tin vị anh hùng này đã rút được Hoàn Gươm nên chúng tôi xin phép mời mọi người đến bàn đối sách.