Ảnh Giới

Chương 274: Khủng Hoảng Vũ Khí



Chương 273: Khủng Hoảng Vũ Khí

Nghe vậy chúng tôi đều tò mò nhưng không tiện hỏi.

Dù sao nhân vật chính giờ là Huyết Hưng.

Anh ta nhìn Bá Tước Thường Kiệt mà hỏi.

"Không biết các vị cần bàn về vấn đề gì?"

Bá Tước Thường Kiệt thở dài.

"Ài, Các bạn có thể không biết.

Trong lịch sử thì khi Hoàn Gươm xuất hiện sẽ là báo hiệu cho thánh chiến sắp bắt đầu.

Đó sẽ là tai họa cho mọi chủng tộc.

Chỉ có sớm chuẩn bị mới có thể giảm bớt t·hương v·ong cho nhân tộc.

Mà ngài giờ là Nhân Hoàng thì lại càng phải có trách nhiệm để cứu rỗi lấy nhân tộc bây giờ."

Chúng tôi vẫn ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.

Mặc dù biết tầm quan trọng của Huyết Hưng nhưng phải làm gì thì không ai nói.

Huyết Hưng cũng chẳng vòng vo hỏi thẳng.

"Xin ngài nói rõ việc muốn nhờ chúng ta phải làm?"

Bá Tước Thường Kiệt ra hiệu cho chúng tôi bình tĩnh rồi mới nói tiếp.

"Thực ra Nhân Hoàng không phải chỉ có một.

Các Nhân Hoàng cần đấu đá lẫn nhau, thu phục lãnh địa để nhận được dân chúng công nhận mà trở thành Nhân Vương.

Ta vừa nhận được tin tức, thành trì Bắc Nho gần đây cũng xuất hiện Nhân Hoàng rồi.

Nhẽ ra nếu ngài không xuất hiện thì chúng ta sẽ theo lý mà thuần phục họ.

Nhưng nếu ngài đã xuất hiện thì chúng ta sẽ buộc phải ủng hộ ngài vì ngài sinh ra ở nơi đây."

Huyết Hưng nghe xong thì muốn trốn tránh trách nhiệm.

"Vậy nếu chúng tôi rời khỏi đây thì sao?

Dù sao chúng tôi cũng có việc phải làm không thể ở đây để lãnh đạo mọi người được."

Huyết Hưng nói hoàn toàn có lý.



Chúng tôi đã sẵn sàng tìm cách g·iết rồng để tới vùng đất tiếp theo rồi.

Nhưng phải biết đây là Nhân Hoàng a.

Là một cái danh tương đương với vua của một nước nhưng Huyết Hưng vẫn sẵn sàng từ chối làm chúng tôi rất cảm động.

Thấy chúng tôi có ý từ chối thì Bá Tước Thường Kiệt lại thở dài.

"Nếu Nhân Hoàng bên kia là một kẻ tốt thì không nói nhưng theo tin tức thì bọn chúng đi theo chế độ quân phiệt.

Bọn chúng làm việc tuân theo quy tắc vua chúa là nhất.

Mọi quyền hành đều dựa trên sức mạnh gia tộc.

Ở đó thì người dân thường phải lao động 18 giờ một ngày để phục vụ đám quý tộc.

Bọn chúng lại thao túng toàn bộ giá cả thị trường từ lương thực, thực phẩm tới đồ dùng thiết yếu.

Tóm lại thì người dân ở đó giống như gia súc, gia cầm chỉ có thể làm việc cả đời.

Dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thoát khỏi số phận nô lệ sinh tồn.

Dù thiên phú hơn người cũng chẳng có thế lực chống lưng, tiền tài để phát triển nên vẫn chỉ quẩn quanh trong tầng dưới và trung.

Ta không muốn con dân của Nguyên Trai thành phải đi theo cách phát triển đó.

Tiền bạc dù quan trọng nhưng nó chỉ có ý nghĩa khi được dùng đúng cách chứ không phải là thứ chỉ dùng để mưu sinh."

Nghe vậy chúng tôi đã hiểu sự lo lắng của Bá Tước Thường Kiệt.

Trưng Nữ nhìn rụt rè hỏi.

"Vậy chúng tôi phải làm gì?"

Bá Tước Thường Kiệt mới đưa một văn kiện ra nói.

"Theo tình báo của ta thì Nhân Hoàng bên kia đã chuẩn bị lực lượng từ lâu.

Bây giờ phía chúng ta đã có Nhân Hoàng nên sẽ trở thành uy h·iếp cho chúng.

Chúng rất nhanh sẽ phát động c·hiến t·ranh tới đây.

Tôi muốn các vị trở thành cờ hiệu để chống lại cuộc xâm lăng của thành Bắc Nho lần này.

Nếu có thể tiêu diệt Nhân Hoàng bên kia thì càng tốt."

"Tỉ lệ thắng bao nhiêu?"



Huyết Hưng trực tiếp hỏi Bá Tước Thường Kiệt.

Ông ta trầm ngâm một hồi rồi mới nói.

"Chỉ 50 – 50 thôi."

Kì thực trước đây chúng tôi có thể nắm chắc phần thắng nhưng thời gian mấy năm gần đây lại không chắc.

Bên thành Bắc Nho liên tục thôn phệ các tòa thành khác dưới danh nghĩa Nhân Hoàng rồi ban rất nhiều lợi lộc cho những kẻ cầm quyền.

Sau đó lại âm thầm thu lại từ dân chúng.

Mà phía chúng ta vốn là tòa thành tiếp giáp với con đường giao thương nên cũng vô cùng nhiều cường giả ở lại, lại có tộc chim bên cạnh.

Nếu c·hiến t·ranh diễn ra thì họ cũng sẽ ra tay.

Ai ngờ tộc chim trong thời gian ngắnn lại bị tan đàn xẻ nghé.

Khách thập phương đi qua thành cũng không có lí do ở lại.

Mà không biết từ bao giờ mà tình trạng v·ũ k·hí trong thành trở nên khan hiếm vô cùng.

Nếu lúc này xảy ra chiến sự thì rất khó nói.

Nghe vậy tôi mới hỏi.

"Sao lại nói v·ũ k·hí trong thành khan hiếm?

Tôi vẫn thấy có rất nhiều cửa hàng bán v·ũ k·hí mà."

Bá Tước Thường Kiệt lại mệt mỏi cười khổ.

"Mọi chuyện phải kể về vài năm trước.

Khi đó một đám thương nhân thành Bắc Nho ghé qua.

Chúng đem v·ũ k·hí giá rẻ bán ra khiến người dân đều đổ xô đi mua sắm.

Các thương nhân chân chính không cạnh tranh được giá đành rời đi.

Lúc này chúng lại dùng giá cao mua v·ũ k·hí trong thành.

Nhiều người thấy có lời lại đem v·ũ k·hí trong nhà đi bán.

Sau vài năm thì chúng lại nói tình hình vận chuyển v·ũ k·hí khó khăn rồi nâng giá v·ũ k·hí lên gấp nhiều lần.

Do đây không phải là sản phẩm thiết yếu nên ta không tiện nhúng tay quản lí giá.



Cũng từ đó v·ũ k·hí trong dân không còn nhiều.

Có chăng chỉ là v·ũ k·hí giá rẻ nhưng chất lượng kém từ chúng.

Như một chuỗi tuần hoàn, không biết từ bao giờ bọn chúng đã kiểm soát thị trường v·ũ k·hí thành Nguyên Trai.

Ta cũng cố găng tìm nguồn hàng thay thế nhưng hầu hết các con đường đều bị thành Bắc Nho kiếm soát.

Đến lúc này ta nhận ra thị trường đã bị đám thương nhân lũng đoạn thì đã muộn.

Giá cả giờ do chúng quyết định nên nếu c·hiến t·ranh xảy ra, ta e rằng v·ũ k·hí sẽ không đủ dùng.

Tôi nghe vậy cũng hiểu được ít nhiều.

Dù sao kiếp trước cũng đã sống trong thời hiện đại.

Chẳng nói đâu xa như câu chuyện nhà đất cũng bị đám nhà giàu thao túng giá cả vậy.

Hàng ngàn cái trung cư bỏ không nhưng giá nhà vẫn cứ cao ngút trời trong khi dân không có chỗ ở.

Muốn mua cũng phải cố gắng cả đời mới mua được.

Một số quốc gia có đưa ra luật chống độc quyền để tránh việc thao túng thị trường nhưng kết quả cũng chẳng khá hơn khi những kẻ đứng đầu lại bắt tay với nhau.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi mơi cười nham hiểm mà nói.

"Sao ngài không dùng sức mạnh mà...."

Tôi đưa tay ra hiệu rằng dùng sức mạnh để bắt ép, cưỡng đoạt.

Đây là một chiêu thức quen thuộc khi có thứ thoát khỏi sự không chế của giai cấp cầm quyền.

Đôi khi họ chỉ cần chế tạo ra một lí do là đủ.

Nhưng Bá Tước Thường Kiệt lại lắc đầu.

"Bọn chúng quá quen với việc đó nên hầu hết tài nguyên đều đem trở về thành Bắc Nho rồi.

Mà chúng lại không vi phạm pháp luật hiện hành nào nên rất khó để danh chính ngôn thuận mà ra tay.

Làm không tốt sẽ dẫn tới c·hiến t·ranh."

Chúng tôi nghe xong mà đau hết đầu.

Nó như một vòng luẩn quẩn vậy.

Làm thì sợ gây căng thẳng mà sinh ra c·hiến t·ranh nhưng không làm thì khi c·hiến t·ranh ập tới lại không thể ứng phó.

Chung quy là do thực lực quá yếu.

Nếu đủ mạnh thì có thể thẳng tay mà làm há có thể để chúng làm loạn như vậy.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.