Ảnh Giới

Chương 277: Chiến Thắng



Chương 276: Chiến Thắng

Ít ra hành động của hắn đã giúp kéo dài thời gian.

Tôi bảo đám người Kỵ Sĩ Công Uẩn ở lại chuẩn b·ị đ·ánh địch còn tôi dịch chuyển lên trên cổng thành.

Ở trong cổng thành, rất nhiều người dân đã cầm quốc xẻng muốn liều mạng nếu không may bá tước Thường Kiệt không thể duy trì.

Thực ra, những dân chúng này cũng không phải những kẻ vô dụng, rất nhiều trong số họ đều rất mạnh.

Chỉ là họ không phải q·uân đ·ội chính quy nên không tiện cho họ ra chiến trường nhưng nhìn tình hình hiện tại thì đây có lẽ là cách duy nhất.

Vì thế tôi quyết định thuận theo lòng người.

Tôi nhìn xuống dưới hét lớn.

"Quân dân đồng lòng, giờ đây thành Nguyên Trai g·ặp n·ạn.

Cần sự ra sức của tất cả dân chúng.

Ai có dũng khí thì cầm v·ũ k·hí lên theo chúng ta ra ngoài."

Nói rồi tôi phất tay.

Lượng lớn v·ũ k·hí được tôi thả ra từ không gian.

Rất nhiều người dân lập tức cầm lấy kiếm, thương cung sẵn sàng tham chiến.

Trước đó dù chỉ là quốc xẻng thô sợ mà họ vẫn không lùi bước thì giờ với v·ũ k·hí tốt hơn trong tay, sĩ khí dân chúng lại càng sục sôi.

Thấy người dân đã quyết tâm như vậy, bá tước Thường Kiệt cũng hạ lệnh mở cổng thành để đưa quân ra ngoài.

Trong nháy mắt dân quân trong thành Nguyên Trai ồ ạt lao ra mà chém g·iết khiến q·uân đ·ội thành Bắc Nho hoang mang.

Cũng ngay khi đó đám người Kỵ Sĩ Công Uẩn đánh úp từ phía sau vào.

Tuy số lượng không nhiều nhưng khí thế cao ngút trời khiến quân địch tưởng mình bị trúng kế mai phục.

Quân đội từ phía đánh tới khiến q·uân đ·ội Bắc Nho trở nên r·ối l·oạn.

Huyết Hưng nắm bắt cơ hội lao thắng tới chỗ tên Long Viên kia muốn một kiếm kết thúc hắn.

Bắt giặc bắt vua trước là đạo lý của binh gia.

Nhưng khi Huyết Hưng vừa tới nơi thì bỗng chốc đầu óc hắn quay cuồng và trở nên trống rỗng.



Phía trước giờ chỉ là màu đen thăm thẳm.

Nhưng xung quanh vẫn còn âm thanh và mùi vị.

Nhưng trong khoảnh khắc bị ma pháp xóa đi tầm nhìn ảnh hưởng thì đã có hàng chục thanh kiếm đâm xuyên cơ thể hắn.

Ở trên thành cao, thấy tình hình vậy thì bá tước Thường Kiệt hét lớn.

"Không, Nhân Hoàng!"

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến ông không kịp làm gì cả.

Mà tên Long Viên lại đắc ý vô cùng.

"Haha, đúng là ngu ngốc.

Giờ vươn miện của ngươi sẽ là của ta."

Nói rồi hắn tiến lại gần muốn đưa tay đoạt lấy vương miện của Huyết Hưng nhưng nụ cười của hắn chợt tắt.

Một ánh kiếm đi qua và hắn chỉ nhìn thấy cơ thể không đầu của chính mình.

Hắn không hiểu sao một kẻ toàn thân b·ị đ·âm chi chít vẫn có thể vung kiếm.

Hắn cũng không hiểu rõ ràng là hắn đã bố trí vô số ma pháp phòng ngự nhưng vì sao đều vô dụng.

Những kẻ xung quanh cũng kinh hãi nhưng đã muộn.

Những thanh kiếm sau khi rút ra thì v·ết t·hương của Huyết Hưng lại nhanh chóng lành lại.

Không hề có chút màu nào chảy ra.

Trên tay Huyết Hưng là một thanh gươm bạc sáng rực, đó chính là thanh Hoàn Gươm trong truyền thuyết có thể chém đứt mọi thứ.

Ngay lúc này thì mặt trời bắt đầu lặn.

Mà màn đêm buông xuống trở thành ác mộng của q·uân đ·ội thành Bắc Nho.

Ở phía cổng thành có một đôi mắt lửa xanh bập bùng cưỡi voi điên cuồng mà chém g·iết.

Dù đánh thế nào kẻ trên voi kia cũng không c·hết.

Cơ thể hắn chia năm sẻ bảy lại nhanh chóng hợp lại.



Ở trung tâm quân địch thì một bóng đen như điện xẹt thoắt ẩn thoát hiện mà gặt hái sinh mệnh.

Ở phía sau lại có một kị sĩ, trên tay cầm một thanh kiếm lớn.

Mỗi nhát chém sẽ đánh bay cả chục người.

Thấy mọi chuyện đã trong tầm kiểm soát thì bá tước Thường Kiệt cũng cầm thương nhảy xuống khỏi cổng thành mà đem quân đi đại sát tứ phương.

Ngươi đời không biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm đó chỉ biết khi bình minh ngày hôm sau ló dạng thì thây đã chất đầy cả chiến trường.

Đa phần đều là q·uân đ·ội của thành Bắc Nho.

Người ta đã chất thành đống và sau này trở thành Gò Đống Tử.

Sau đó, Bá Tước Thường Kiệt nhanh chóng chỉnh lý q·uân đ·ội và ngày hôm sau cùng với Kỵ Sĩ Công Uẩn trực tiếp đem quân hủy diệt thành Bắc Nho.

Chỉ trong vòng nửa tháng thì đã thống nhất được toàn bộ lãnh thổ hàng chục nghìn kilomet.

Tất cả đều nhanh chóng thuần phục dưới trướng cờ hiệu của Nhân Hoàng Huyết Hưng.

Khoảng một tháng sau khi mọi chuyện đã ổn, chúng tôi cũng quyết định lên đường tới núi U Minh tiêu diệt con rồng.

Vốn dĩ đám người Bá Tước Thường Kiệt muốn triệu tập q·uân đ·ội cùng đi nhưng Huyết Hưng ngăn lại.

"Không cần đâu.

Để g·iết rồng không phải số lượng đông sẽ có hiệu quả.

Khi thực lực không đủ mà đối đầu với rồng thì chỉ như đi tìm chỗ c·hết thôi."

Nghe vậy thì mọi người đều hiểu.

Rồng là sinh vật toàn năng nên càng đông người đôi khi chỉ tăng t·hương v·ong chứ không thể giải quyết gì.

Để g·iết rồng chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới có thể thành công.

Kinh nghiệm ở cuộc chiến Thăng Long chính là ví dụ tốt nhất.

Ngày chúng tôi đi thì dân chúng thành Nguyên Trai đều đổ tra mà tiễn biệt.

Mặc dù Huyết Hưng là nhân hoàng nhưng nhân hoàng là phải chiến đấu và dành được sự công nhận ở nhiều nơi mới có thể trở thành Nhân Vương nên việc rời đi chỉ là sớm muộn.

Khô cốt Quang Long cũng trở thành anh hùng trong lòng biết bao người khiến hắn cười không ngậm được mồm.



Mỗi tội nhìn cái bộ xương cười thì chẳng có gì đặc sắc cả.

Tôi cũng trở thành hiệp sĩ vinh quang nhưng do việc làm của tôi hơi không đoàng hoàng nên không được công khai.

Bạch Tượng trở thành biểu tượng mới của linh thú.

Cứ vậy chúng tôi rời đi trong hào quang của vinh dự.

Trong lòng ai cũng tràn ngập niềm vui không sao nói thành lời.

Vài ngày sau, chúng tôi đã tới một thôn trấn ở gần đó.

Thôn trấn này không lớn nhưng sẽ là điểm dừng chân cần thiết trước khi bước vào U Minh Cốc.

Chúng tôi nhanh chóng tìm quán ăn tạm, nghỉ ngơi và để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Bạch Tượng thấy được ăn thì nhanh nhảu:

"Bà chủ cho ba bán bún riêu."

Nghe có khách gọi thì bà chủ rất vui.

Trong thời gian gần đây, lượng khách không có do U Minh Cốc bị ác long chiếm cứ.

Nên cuộc sống của những người xung quanh U Minh Cốc cũng trở nên khó khăn hơn.

Bà Lão thấy có người gọi đồ thì vội đáp.

"Có ngay, các vị xin chờ một chút."

Rồi bà bắt đầu vào chuẩn bị nguyên liệu.

Một hồi sau thì có một cô gái bước ra bưng theo vài tô bún.

Chúng tôi nhanh chóng cảm ơn rồi cầm lấy.

Tới lượt tên khô cốt thì hắn lại lợi dụng mà sờ tay cô gái.

Cái cảm giác bộ xương thò ra từ trong áo choàng sờ vào tay khiên cô gái hốt hoảng.

Cô sợ hãi lùi lại mà đánh rơi cả tô bún.

Bạch Tượng nhanh vòi đỡ được..

"Này anh Quang Long, anh không ăn thì em ăn nhé."

Rồi không để Quang Long chú ý, nó đã đưa vòi và húp sụp một cái hết sạch.

Thói ăn uống của Bạch Tượng thì chúng tôi quá quen rồi với lại khô cốt thì cần gì phải ăn nên chúng tôi cũng kệ.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.