Thời gian trôi qua đã hai ngày sau khi Bích Thủy chạy trốn được, nhưng mà nàng cảm nhận được nguy cơ sống sót mình là rất không cao.
Cứ như mãi thế này chờ quân cứu viện không nổi thì nàng liền xong, nhất là vẫn chờ đợi mãi Diệp Lam hai ba ngày rồi vẫn chưa tới khiến cho trong lòng nàng đều ấm ức nóng đầu.
"Hảo gia hỏa, hảo đầu đất, ngươi còn không tới nữa thì tỷ thật sự không còn rồi".
Bích Thủy ánh mắt ảm đạm thắp lên một ngọn lửa sau đó trên tay lấy ra thanh kiếm nhỏ đặt xuống đất, nàng mấy hôm nay bị nhiều tu sĩ Kết Đan vây bọc g·iết chóc, có nhiều lần nàng đều muốn quay lại g·iết ngược nhưng mà đều yếu ớt chạy trốn, bây giờ gần như là đan dược bị tiêu hao hết rồi.
Cũng may là trong Tiên Môn còn có một phe lão tổ từ trối lấy việc thất đức này nếu không thì lực lượng t·ruy s·át Bích Thủy đâu chỉ có Kết Đan Trung Kỳ.
Cảnh giới của nàng qua mấy ngày chém g·iết cũng đã tiến bộ rất nhiều, qua nhiều lần sinh tử chém g·iết cảnh giới cũng đã tăng lên tới Kết Đan Sơ Kỳ Đỉnh Phong, nàng tin tưởng chắc chỉ cần mình muốn thì liền có thể lập tức đột phá đến Trung Kỳ.
Bích Thủy ánh mắt như nước lại nhớ đến tên hỗn đãng kia vẫn chưa tới cứu mình, cả người rục rịch tức điên rồi, trong lòng không hiểu sao nổi lên một đoạn hỏa diễm.
Nhưng mà lúc này bên cạnh nàng đột nhiên hư không bị nứt vỡ, trong hư vô hình như có một cánh tay xé rách hư không tản ra kinh người sóng nhiệt, kinh khủng sát cơ nổi lên khiến cho hư không vặn vẹo, không khí bị nổ tung.
Bích Thủy ánh mắt ảm đạm ngay bây giờ đây lại trở nên sắc bén hơn bao giờ hết, trên tay sớm đã mang theo phi kiếm một đường quét ngang vào vết nứt hư không nhằm không cho nó xuất hiện ở hiện tại.
"Vô dụng!".
Lúc này một bàn tay trong vết nứt đã thò ra ngoài đỡ lấy thanh kiếm của Bích Thủy, hơi thở lạnh lẽo bên trong càng ngày càng gần tới khiến cho nguy cơ của nàng cũng đang tiếp tục dâng cao.
Bích Thủy bàn tay nhanh chóng kết ra ấn quyết thi chuyển pháp thuật của mình, trong cơ thể nàng viên Kim Đan đang sáng lên lộ lên ánh vàng lạnh lẽo, trên tiên đài lại càng thêm phát ra quang mang kinh người, linh nguyên trong cơ thể đều cùng nhau phát ra ánh sáng trực tiếp chọn cách thôi động hết tốc lực, chỉ vì lần này nàng có thể cảm nhận được người tới đây nàng không đối phó nổi.
"Dời sông lấp biển!".
Bích Thủy hét lớn, ngay lập tức trên bầu trời xuất hiện một ngọn núi lớn che phủ lấy mặt đất nơi này, nhẹ nhàng hạ xuống đè lấy không gian trước mắt nàng, nhanh chóng chèn ép.
Nàng mái tóc lam rối bời đã nhiễm ra lấm tấm mồ hôi lạnh, ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng hơn, không chần chừ chút nào Bích Thủy phun ra một ngụm máu lớn, không tiếc tiêu hao lấy bản nguyên huyết của bản thân mà thi triển huyết độn chạy trốn khỏi đây.
Từ đầu đến cuối nàng cũng không có ý định đối chiến với tu sĩ này, nàng có thể biết được người này chính là đệ nhất đệ tử của Diệu Liên Tiên Môn Nhiễm Linh, bị thuật không gian của nàng ta chia phối chỉ sợ rằng không còn cách nào để chạy thoát.
Ngay lúc Bích Thủy vừa chạy ra khỏi đây thì phía trước ngọn núi đã bị một đường hư không trảm cho cắt lìa ra làm hai, người xuất hiện tại nơi đó chính là đệ nhất đệ tử Nhiễm Linh, ánh mắt nàng lộ ra không buồn không vui đến chuyện Bích Thủy chạy trốn, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại có thêm một ít hiểu ra chuyện gì đó.
"Hư không thuật của ta quả nhiên còn thiếu sót".
Nàng thở dài rồi cũng không chọn cách đuổi theo nữa mà tiếp tục lẫn vào hư không chọn cách bỏ đi, tuy nàng là đệ tử của Diệu Liên Tiên Môn nhưng mà thân phận lại có chút đặc biệt, mấy vị trưởng lão của tiên môn thậm chí không đủ tư cách ra lệnh cho nàng ra tay, lần này nàng xuất hiện ở đây chỉ có một mục đích là tiến về Phượng Quốc tìm cái kia người được người ta đồn đại có Hóa Thần chi tư luận đạo mà thôi.
...
Sau một thời gian dùng huyết độn chạy đi thì Bích Thủy cũng đã dừng lại, ánh mắt nàng hiện ra kiên kị người kia, nàng biết chỉ cần tu sĩ kia mà cố ý đuổi theo thì nàng vốn dĩ không thể chạy thoát được, không nói đến tu vi nhưng chỉ dựa vào không gian người kia thôi động nó khiến cho Bích Thủy mười phần kinh hãi, nàng chắc chắn thời kỳ đỉnh phong của Sư Phụ mình cũng chỉ có thể đáng giá cùng người kia so tài mà thôi.
Bích Thủy lâu một vệt mồ hôi lạnh sau đó ngồi yên cố định tập chung trên tiên đài mình tập hợp lại linh hồn mờ ảo, sau một lần dùng huyết độn nàng tiêu hao quá nhiều cần phải tỉnh dưỡng.
...
Bên kia khu rừng cách không xa nơi đây, Diệp Lam ánh mắt như điện cảm nhận được phía trước có sóng linh lực v·a c·hạm mạnh mẽ, hắn không suy nghĩ gì nhiều mà tiến về phía trước.
"Diệp Công Tử hãy cẩn thận, phía trước ta cảm nhận được hai luồng gió linh lực vô cùng mạnh mẽ".
Tướng quân bên cạnh khuyên hắn nên đi đường vòng, dù sao dựa vào nồng độ giao tranh phía trước ít nhất cũng đã tới tu vi Kết Đan Trung Kỳ.
"Nhưng mà hình như cô ta đã đến rồi".
Diệp Lam vẫn ung dung cười, ánh mắt hắn như hai đạo kiếm thần sắc bén vô song nhìn thẳng về phía không gian ba động sắp tới.
Vị tướng quân kia hình như cũng cảm nhận được không gian ba động vội vàng lui về phía Diệp Lam bảo vệ hắn từ phía trước.
"Tiểu bối bây giờ tên nào cũng có đầu óc nhạy bén như vậy sao".
Từ trong không gian bị xé rách, bóng hình xinh đẹp của Nhiễm Linh hiện ra, ánh mắt xem thường mọi người mà nhìn chằm chằm lấy Diệp Lam.
Nhiễm Linh có một mái tóc màu tím vô cùng chói mắt, đôi mắt của nàng rất đẹp lại còn sâu lắng như hư không khiến cho người ta khó đoán ra ý định, đôi môi đỏ mộng kia như là có sức hút không tưởng khiến cho người ta muốn cắn một cái.
Ngay cả Diệp Lam khi nhìn thấy nàng cũng có chút giật mình như là gặp thiên nhân, đối với hắn Bích Thủy giống như một cô tiểu thư đanh đá chuyên chêu ghẹo hắn vậy, nhưng khi hắn nhìn thấy Nhiễm Linh thì lại thấy một tính cách đối lập hoàn toàn.
"Có ai nói với tiền bối là ngài xinh đẹp chưa?".
Diệp Lam bất giác nói ra một câu mà khiến người ở đây đều phải đứng yên trong sửng sờ.
Nhiễm Linh cũng rất bất ngờ, nàng xinh đẹp chuyện đó cũng không có gì bất ngờ, nhưng mà một tiểu bối Trúc Cơ cũng dám nói vậy không sợ mạo phạm nàng hay sao, hay là tên tiểu bối này lại dựa vào đám này ăn cơm gia hỏa muốn cho nàng làm áp trại phu nhân.
Nghĩ nghĩ Nhiễm Linh cũng có chêu đùa tâm tư đối với thiếu niên này, đối với nàng mà nói những tu sĩ trước mặt này dù cho là có tướng quân cảnh giới Kết Đan chóng đỡ thì cũng chỉ là một đám hỗn tạp không đáng để vào mắt.
"Vậy vị tiểu đệ đệ này có ý với tỷ tỷ xinh đẹp này hay không đây?".
Tay ngọc nàng vuốt ve mái tóc tím yêu kiều, càng khiến cho Nhiễm Linh lộ ra nét xinh đẹp hơn khó lòng nào nam nhân có thể rời khỏi ánh mắt.
"Nếu như đã vậy thì vị tiểu huynh đệ này xem ta bây giờ và trong trí tưởng tượng của ngươi Giao Tiên đệ nhất mỹ nhân Bất Hủ Đại Lục thì ai đẹp hơn?".
Nhiễm Linh lộ ra dáng người thước tha của mình khiến cho mấy người nam nhân ở đây đều chảy ra nước miếng thèm thuồng.
Nếu như là người khác trước câu hỏi này thì chắc chắn sẽ làm hài lòng Nhiễm Linh, nhưng mà rất tiếc đứng trước mắt của nàng chính là một vị kiếm tu.
"Theo ta thấy cô tuy là rất xinh đẹp nhưng mà sợ rằng có người còn không biết...".
"Đúng đúng, vậy ngươi nghĩ ta xinh đẹp hơn chứ gì, chỉ là người ta vẫn chưa biết đến ta nhiều hơn mà thôi".
"Nhưng mà vị này tỷ tỷ, tuy là cô rất xinh đẹp nhưng mà người ta ai cũng công nhận là dưới vì sao mỹ nhân đẹp nhất Thiên Nữ, ta nghĩ vẫn là Giao Tiên đẹp hơn".
"Ngươi...".
Nhiễm Linh ánh mắt chợt thay đổi, trong lòng không hiểu sao nhìn con hàng này càng không thuận mắt.
"Vậy tỷ tỷ phải cho ngươi xem vẻ đẹp của hư không bùng nổ vậy"