Trương Hồng, vị anh hùng một thời của Trương Gia Bảo, giờ đây đã yên nghỉ trong cõi vĩnh hằng. Mộ phần ông nằm cô độc trên một ngọn đồi cao, từ nơi ấy có thể bao quát toàn bộ vùng đất mà ông từng dày công xây dựng. Không gian quanh đồi u tịch, tĩnh lặng, chỉ có những hàng thông cổ thụ vươn cao che bóng, từng tán lá xào xạc dưới gió, như đang kể lại những chương truyện về cuộc đời một kẻ anh hùng phiêu bạt, cương nghị, đã dành trọn mình cống hiến cho gia tộc và sự nghiệp. Ngày ông q·ua đ·ời, trời xanh không gợn một giọt mưa, nhưng lòng người lại đượm đầy nỗi mất mát, nặng nề như n·ước l·ũ chực tràn. Ngôi mộ của Trương Hồng không đồ sộ, không phô trương, chỉ là một nấm đất đơn sơ, nhưng ở đó lại tỏa ra một uy nghiêm khó tả, tựa như khắc ghi sự kiên định và đức độ vững bền của n·gười đ·ã k·huất.
Trương Bảo đứng lặng trước mộ phần phụ thân. Trước c·ái c·hết, nỗi đau như lưỡi dao vô hình đâm sâu vào lòng ngực, xé toang những gì còn lại trong ông, nhưng Trương Bảo không khóc. Đôi mắt khô khốc, dù đã cay xè, vẫn không nhỏ lấy một giọt nước. Ông đứng đó, bàn tay siết chặt thanh kiếm gia truyền – thanh kiếm mà phụ thân ông từng mang đi chinh chiến khắp nơi, trấn giữ sự bình yên cho gia tộc. Gió thổi mạnh, từng cơn rít qua những tán lá thông già, cuốn theo bụi đất mỏng phủ lên nấm mộ, như nhắc nhở rằng sinh tử chỉ là một vòng lặp vô tận của thế gian. Trương Bảo đứng im, không nói một lời, ánh mắt trầm mặc dõi theo từng cơn gió. Trong lòng ông, những suy nghĩ như sóng vỗ liên hồi, từng đợt từng đợt dâng lên, tựa như một lời nhắc nhở rằng gánh nặng gia tộc giờ đây đã đổ lên vai ông, và từ giây phút này, ông không còn là Trương Bảo của ngày xưa nữa.
Tang lễ vừa khép lại, nhưng đối với Trương Bảo, con đường phía trước chỉ vừa mới khởi đầu. Hôm sau, buổi lễ truyền chức bảo chủ Trương Gia Bảo diễn ra long trọng tại quảng trường rộng lớn. Khắp nơi, thành viên của gia tộc tụ hội đông đúc dưới bầu trời xanh trong vắt, ánh nắng gắt gao chiếu xuống nền đất đỏ rực. Toàn bộ quảng trường ngập trong sắc đỏ của trang phục truyền thống. Từ đệ tử nhỏ tuổi đến các vị trưởng lão, đường chủ, ai nấy đều mặc áo bào thêu họa tiết lửa bùng cháy, những đôi mắt trang nghiêm, đầy tôn kính dõi theo người đứng trên đài cao. Sự kiện này, không một ai trong tộc có thể vắng mặt, bởi đây chính là giây phút lịch sử của gia tộc.
Trương Bảo, trong bộ y phục trang trọng, đứng vững vàng nơi trung tâm đài cao, đôi tay nắm chặt thanh kiếm gia truyền - Thiên Hỏa Kiếm.
Người đời truyền lại, vào thời hồng hoang, thiên hỏa giáng xuống trần gian, ngọn lửa từ trời xanh rực cháy không ngừng, biến mọi thứ thành tro bụi. Núi rừng tan thành tro, biển cả bốc hơi trong cơn bão lửa. Thiên hỏa ấy chính là lửa phát ra từ lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân khi ông luyện đơn, một loại lửa không bao giờ tàn lụi.
Ngọn lửa thiêu đốt thiên địa, biến cảnh vật thành sa mạc nóng rẫy, cuộc sống lâm vào diệt vong. Nhưng đúng lúc đó, một vị anh hùng từ Viêm tộc, hậu duệ của Lãnh Thăng, đã xuất hiện. Ông leo l·ên đ·ỉnh núi cao nhất, dùng sức mạnh vô biên triệu tập tinh tú từ bầu trời, giam cầm ngọn lửa thần thánh vào thanh kiếm. Từ đó, Thiên Hỏa Kiếm ra đời, mang trong mình ngọn lửa bất diệt.
Thanh kiếm ấy không dành cho kẻ yếu đuối, chỉ những ai có trái tim cứng rắn như sắt đá, lòng dũng cảm và sự chính trực mới đủ tư cách nắm giữ nó mà không bị ngọn lửa thiêu đốt. Qua bao đời, thanh kiếm trở thành biểu tượng của sức mạnh và quyền uy tối cao, truyền từ đời này sang đời khác trong Viêm tộc.
Trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy, mọi ánh mắt đều hướng về Trương Bảo, người được chọn tiếp nối dòng dõi kiêu hùng. Thiên Hỏa Diễm Kiếm trong tay, ánh lửa thần thánh dường như bùng cháy mãnh liệt hơn, biểu trưng cho sự bắt đầu của một giai đoạn mới trong lịch sử Trương Gia Bảo.
Nói qua một chút về Thiên Hỏa Kiếm. Lưỡi kiếm dài, sắc bén, ánh lên sắc đỏ thẫm của dung nham đang b·ốc c·háy. Ánh sáng từ nó tựa như những tia lửa đang nhảy múa, liên tục biến hóa, phản chiếu trên bề mặt thép. Dọc theo lưỡi kiếm, những hoa văn hình lưỡi lửa uốn lượn tỉ mỉ, tựa như những con rồng lửa đang vờn quanh. Không chỉ đơn thuần là trang trí, những hoa văn này ẩn chứa sức mạnh vô song, mỗi khi được kích hoạt, chúng bừng sáng rực rỡ, thổi bùng lên một cơn bão lửa không thể kiểm soát.
Chuôi kiếm bọc da rồng đỏ, mềm mại mà chắc chắn, vừa vặn trong tay người nắm, mang lại cảm giác vững chãi và quyền uy. Phía cuối chuôi, một viên ngọc lửa cam rực rỡ được đính vào, phát ra ánh sáng nhè nhẹ như ngọn lửa sống động, chực chờ bùng nổ. Người đời đồn đại rằng viên ngọc này chính là nguồn sức mạnh của các vì tinh tú của Thiên Hỏa Diễm Kiếm, cho phép người sở hữu hấp thụ lửa từ thiên không, điều khiển chúng như một phần của bản thân.
Phần gác kiếm được tạo hình đôi cánh phượng hoàng uy nghi, vươn ra mạnh mẽ về hai phía. Mỗi đường nét trên đôi cánh đều tinh tế, tượng trưng cho sự tái sinh từ tro tàn và quyền uy tối thượng của thiên hỏa. Ở trung tâm gác kiếm là một mặt trời rực rỡ, tỏa ra tia lửa bao quanh, biểu tượng của ngọn lửa bất diệt, cháy mãi không ngừng.
Vỏ kiếm, làm từ gỗ quý, được phủ sơn đen bóng mượt. Dọc thân vỏ kiếm, những họa tiết lửa vàng rực uốn lượn, tựa như chính ngọn lửa đang sống động. Trên đó, những câu thần chú cổ xưa được khắc sâu, là lớp phòng vệ thần bí, bảo vệ thanh kiếm khỏi sự vấy bẩn của những kẻ có tâm địa tàn ác.
Trước quảng trường rộng lớn, đôi mắt Trương Bảo sắc bén tựa lưỡi kiếm mà ông đang cầm trong tay. Không gian lặng thinh, gió cũng như bị chặn lại bởi bầu không khí căng thẳng, chờ đợi thời khắc quan trọng này.
Trương Bảo hít một hơi thật sâu, giọng ông vang lên trầm ổn, mang theo khí chất cương nghị:
"Ta, Trương Bảo, hôm nay chính thức nhận lấy trọng trách bảo chủ Trương Gia Bảo. Trước mặt tổ tiên và gia tộc, ta nguyện dốc hết sức lực, không màng gian khổ, để bảo vệ và phát triển Trương Gia Bảo đến tận cùng!"
Lời thề vừa dứt, không gian như bị xé toạc. Từng âm vang mạnh mẽ len lỏi vào từng ngóc ngách của quảng trường, tựa tiếng sấm giữa trời quang. Cả đất trời như lắng nghe, gió dừng thổi, mặt đất như rung chuyển trước lời thề thiêng liêng. Những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía Trương Bảo, kính nể và kỳ vọng. Họ không một chút nghi ngờ, bởi trước mặt họ là người kế thừa mang trong mình huyết thống của Viêm tộc, khác với Trương Trung là dùng máu pha tạp không thể dùng được Hỏa chân khí.
Sau khi lời thề được cất lên, các trưởng lão lần lượt tiến lên. Từng người một, họ trao vào tay Trương Bảo những bảo vật truyền đời, tượng trưng cho quyền lực tối thượng. Đầu tiên là ấn ngọc lục bảo, phát ra ánh sáng xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời, biểu trưng cho sự thịnh vượng vĩnh cửu của Trương Gia Bảo. Tiếp đến là áo choàng lông phượng hoàng, bảo vật quý giá mà chỉ bảo chủ mới được phép khoác lên mình. Lớp lông ánh lên trong nắng sớm, tựa ngọn lửa vĩnh hằng, không bao giờ tàn lụi. Cuối cùng là cuốn bí điển truyền đời – quyển sách chứa đựng những bí thuật gia truyền của gia tộc, được trao tận tay Trương Bảo. Đây chính là kho báu tri thức, chỉ người đứng đầu mới có thể tiếp cận.
Không gian lại một lần nữa chìm vào sự trang nghiêm, sự kế thừa đã hoàn tất, và tương lai của Trương Gia Bảo giờ đây nằm trong tay vị bảo chủ trẻ tuổi này.
Sau buổi lễ, Trương Bảo lặng lẽ trở về ngọn đồi nơi phụ thân an nghỉ. Trước mộ phần lạnh lẽo, bóng dáng của ông đứng thẳng, tay chậm rãi đặt thanh Thiên Hỏa Kiếm lên tấm bia đá. Ánh mắt của ông thoáng qua một nỗi niềm khó tả, giọng nói trầm lắng vang lên, như thì thầm với cõi vĩnh hằng:
"Phụ thân, con đã nhận lấy trọng trách. Con hứa sẽ không làm người thất vọng."
Lời nói vừa dứt, bất chợt một cơn gió mạnh quét qua, như từ trên trời giáng xuống, làm rung động những cành thông già trên đỉnh đồi. Phải chăng đó là hồi âm của Trương Hồng từ cõi xa xăm, chấp nhận lời thề thiêng liêng của con trai? Đứng giữa thiên nhiên bao la, đối mặt với gió núi, Trương Bảo cảm nhận được sức nặng của thanh kiếm gia truyền không chỉ nằm ở kim loại lạnh lùng mà còn là gánh nặng trách nhiệm đè nén trên vai.
Tiếng chuông từ bảo tháp xa xa vang lên, báo hiệu một thời đại mới của Trương Gia Bảo. Trương Bảo đứng dậy, ánh mắt ông không còn sự đau thương mất mát, chỉ còn lại quyết tâm cứng rắn không gì lay chuyển.
Gió núi lại thổi, mang theo khí thế của người bảo chủ trẻ tuổi, dội xuống cả Trương Gia Bảo, khắc ghi tên ông vào vận mệnh gia tộc.