Huyết Liên Chi Họa

Chương 48: Ngân Hà Trong Đêm.



Chương 48: Ngân Hà Trong Đêm.

Lạc Lạc, với đôi mắt long lanh và tính cách hiếu động, không chịu được sự yên lặng bao trùm, dõng dạc xung phong dẫn đường rời khỏi Ẩn Quỷ Cốc.

"Đi theo ta," cô bé nói, giọng điệu nghiêm túc bất ngờ, tay nhỏ nhắn nắm chặt tay Trương Vệ, kéo cậu đi theo.

Mỗi bước chân, Lạc Lạc lại dừng lại, đôi tai nhạy bén lắng nghe kỹ lưỡng tiếng gió rít khẽ hay những âm thanh kỳ lạ ẩn giấu trong bóng tối. Trương Vệ theo sát phía sau, trái tim cậu như dồn nén cảm giác căng thẳng khi ánh mắt lướt qua từng khoảng tối mịt mù của khu rừng. Tay cậu siết chặt lấy tay đối phương, như tìm kiếm một chút an ủi giữa không gian đáng sợ. Cậu không thể che giấu nỗi lo âu trong ánh mắt, từng bước đi của cả hai trở nên nặng nề dưới bóng tối dày đặc.

Đột nhiên, một luồng sáng dịu nhẹ hiện lên, phá vỡ sự tĩnh lặng lạnh lẽo. Cả hai dừng lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên trước cảnh tượng kỳ diệu bất ngờ.

Phía trước là một đàn đom đóm. Nhưng không phải những con đom đóm bình thường. Những đôi cánh mỏng như tơ của chúng trong suốt, óng ánh dưới ánh trăng, mỗi khi chúng vỗ cánh là một vệt ánh sáng huyền bí màu xanh lam lan tỏa, như những viên ngọc lấp lánh giữa màn đêm sâu thẳm. Từng con đom đóm để lại sau chúng một dải ánh sáng mỏng manh kéo dài, tựa như những đường chỉ bạc lượn lờ trong không trung.

Đàn đom đóm ấy di chuyển chậm rãi, như thể tạo nên một điệu vũ mê hoặc giữa khu rừng tối tăm. Bầu không gian vốn lạnh lẽo, âm u của Ẩn Quỷ Cốc đột nhiên trở nên huyền ảo, lung linh kỳ lạ. Những sinh vật nhỏ bé kia như đang dẫn lối, mời gọi ai đó tiến sâu vào thế giới của chúng.

Lạc Lạc, cô bé tinh nghịch ấy, hoàn toàn bị thu hút. Đôi mắt cô bé lấp lánh ánh sáng, miệng há to thán phục:

"Đẹp quá!" Lạc Lạc thốt lên, đôi chân nhanh chóng bước theo đàn đom đóm mà chẳng hề suy nghĩ.

Trương Vệ đứng yên một chỗ, nhìn bóng dáng nhỏ bé của Lạc Lạc lao đi giữa những vệt sáng xanh lung linh. Cảm giác lo lắng dần dâng lên trong lòng cậu. Cậu biết rằng nếu đứng lại quá lâu, cậu sẽ trở thành mục tiêu dễ dàng cho những sinh vật quái ác đang ẩn nấp trong bóng tối. Năng lực của cậu còn hạn chế, không đủ để chống chọi với những mối đe dọa tiềm tàng nơi đây. Nỗi sợ hãi bủa vây khiến cậu không thể ngừng run rẩy.

“Lạc Lạc! Đừng đi quá xa!” Trương Vệ cố gắng gọi, nhưng giọng nói nhỏ bé của cậu như chìm vào không gian rộng lớn trước mặt, không hề chạm tới Lạc Lạc.

Nhìn cô bé càng lúc càng xa dần, Trương Vệ hít một hơi sâu, cảm giác cô độc và sợ hãi dường như ngày càng rõ rệt. Nếu không nhanh chóng đuổi theo, cậu sẽ bị bỏ lại một mình. Với tâm trạng ấy, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lao theo.

Bước chân ban đầu có chút do dự, nhưng dần dần trở nên nhanh hơn, quyết tâm trỗi dậy từ sâu thẳm bên trong. Trương Vệ biết rằng chỉ khi ở gần Lạc Lạc, cậu mới cảm thấy sự an toàn mong manh trong không gian đầy rẫy nguy hiểm này. Cậu đuổi theo ánh sáng lấp lánh của đàn đom đóm, từng hơi thở dồn dập khi chạy, bóng tối xung quanh như muốn nuốt chửng tất cả.

Lạc Lạc chạy mãi, đôi chân nhỏ nhắn không hề có dấu hiệu dừng lại. Cảm giác phấn khích tràn ngập khiến cô bé quên đi mệt mỏi, cho đến khi bất ngờ đôi mắt sáng ngời bắt gặp một cảnh tượng kỳ diệu ẩn sâu trong lòng khu rừng.

Trước mắt Lạc Lạc là một thác nước hùng vĩ. Dòng nước trong vắt đổ xuống từ vách đá cao, mềm mại như một tấm lụa trắng dài vô tận, rủ xuống mặt hồ bên dưới với những tiếng rì rào mạnh mẽ mà êm dịu, âm thanh ấy như hòa quyện với hơi thở của rừng già, vang vọng khắp không gian tĩnh mịch của Ẩn Quỷ Cốc.

Ánh trăng bạc từ trên cao soi rọi, chiếu xuống mặt nước lấp lánh, như hàng ngàn viên ngọc trai trôi nổi trên bề mặt. Xung quanh thác nước, hàng trăm con đom đóm phát sáng, bay lượn thành từng vòng. Những sinh vật nhỏ bé ấy tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu, lơ lửng trong làn sương mỏng bốc lên từ dòng nước tựa dải ngân hà trải dài giữa đất trời. Cánh đom đóm khẽ vỗ, tựa như những nốt nhạc lặng lẽ ngân vang trong bản nhạc không lời của thiên nhiên. Mỗi khi chúng bay lượn, cả không gian xung quanh liền trở nên biến ảo, lúc tụ lại thành từng vòng tròn kỳ diệu, khi lại tản ra tự do như những nét vẽ tuyệt mỹ trên bầu trời đêm.

Lạc Lạc đứng đó, không thốt lên lời. Cô bé hoàn toàn bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mắt, đôi mắt lấp lánh không thể rời khỏi vẻ đẹp ấy.

Lòng cô bé như lạc vào cõi mộng, nơi mọi ưu phiền hay hiểm nguy đều tan biến, chỉ còn lại vẻ đẹp vĩnh cửu của thiên nhiên.

Không lâu sau, Trương Vệ cuối cùng cũng đuổi kịp Lạc Lạc, nhưng khi vừa tới nơi, cậu đã kiệt sức, hơi thở gấp gáp, gần như không còn chút sinh lực. Mồ hôi rịn ra từng giọt trên trán, ngực cậu phập phồng, nhịp thở dồn dập không ngừng. Để cố điều hòa lại nhịp tim, Trương Vệ buộc phải cúi người xuống, tay chống lên đầu gối, cảm giác như toàn bộ cơ thể đang bị đè nặng bởi sức ép vô hình của sự mệt mỏi.

Ngước mắt lên, ánh nhìn của Trương Vệ khựng lại khi thấy Lạc Lạc. Cậu ngỡ ngàng. Lạc Lạc giờ đây chẳng khác nào một người hoàn toàn khác. Không còn là cô bé tinh anh, cẩn trọng như khi đối mặt với ma thú trong rừng sâu, nàng giờ đây như một tiểu tiên tinh nghịch giữa khung cảnh kỳ ảo. Lạc Lạc tung tăng bên bờ hồ, đôi chân nhỏ xíu nhẹ nhàng nhảy nhót trên thảm cỏ xanh mềm mượt như không chút vướng bận. Đôi mắt tròn xoe của cô bé lấp lánh dưới ánh trăng, tay với theo đàn đom đóm đang bay lượn xung quanh dòng nước, miệng khẽ cười rạng rỡ. Lạc Lạc như hòa mình vào thiên nhiên, bỏ lại sau lưng mọi sự lo toan, bất trắc.

Trương Vệ đứng im, nhìn theo từng cử động của Lạc Lạc, trái tim cậu bỗng chùng xuống. Cảnh tượng trước mắt như một giấc mộng. Nhưng dù cho cảnh sắc có đẹp đẽ đến mức nào, lòng cậu vẫn không thể hoàn toàn yên bình. Trương Vệ hiểu rõ, Ẩn Quỷ Cốc này không phải là một nơi an lành, và những hiểm họa vô hình có thể ập đến bất cứ lúc nào. Sự vui tươi của Lạc Lạc chỉ càng làm cậu thêm lo lắng. Cậu bước chậm lại, đôi mắt không rời khỏi hình bóng nhỏ bé của cô, vừa muốn tận hưởng khoảnh khắc nhẹ nhàng này, vừa không thể buông bỏ cảnh giác.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.