Dây an toàn được cài, lúc này Sương Hàn mới nhận ra là do mình suy nghĩ lung tung, cô dùng lực đẩy Đình Xuyên ra. Sương Hàn nhìn nụ cười trên môi anh, biết ngay rõ ràng cái con người này đang có ý muốn trêu chọc mình, má không biết vì sao lại nóng lên.
"Nhưng anh muốn làm cho em, đây là nghĩa vụ của một gương mặt chồng cơ mà."
Mi mắt Sương Hàn hơi rũ xuống, cô không biết nói gì vào lúc này.
Sương Hàn đã gián tiếp đồng ý với anh, chấp nhận để Đình Xuyên bước vào cuộc đời cô, là Sương Hàn tự nguyện. Anh vươn tay, kéo mũ áo cô xuống, ngón tay dài chạm nhẹ vào lọn tóc của đối phương, giống như một lời ẩn ý ngọt ngào, Sương Hàn cảm thấy không quen.
Cô phũ phàng gạt tay Đình Xuyên ra, Sương Hàn nói: "Chúng ta về thôi, đừng đùa nữa."
Giọng nói lạnh là vậy, gương mặt tĩnh lặng như nước là thế, nhưng thật ra trái tim bên trong lại đập mạnh. Được sưởi ấm cả trong lẫn ngoài, làm Sương Hàn cảm thấy thật dễ chịu, cảm nhận rõ ràng được một chút cảm giác an toàn. Anh như cười như không, ngồi ở vị trí ghế lái, Đình Xuyên nâng kính xe, điều chỉnh nhiệt độ xong xe, bật một bản nhạc âm điệu nhẹ nhàng.
Chiếc xe lăn bánh, di chuyển khỏi bãi đỗ.
Cô tựa đầu lên kính xe, nhìn khung cảnh bên ngoài, lắng nghe thanh âm dịu êm dễ nghe. Ánh mắt Sương Hàn chậm rãi lén nhìn về phía anh, nhìn người chồng đang tập trung lái xe, cô tự nhiên nghĩ trong đầu:
[Sao lại đẹp trai vậy được nhỉ?]
Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, Đình Xuyên cũng trông rất đẹp trai, vẻ đẹp ấy khiến Sương Hàn phải cảm thán. Không biết từ khi nào, ánh mắt cô đã dán chặt lên người anh, chìm trong tiếng nhạc và vẻ đẹp của người bên cạnh, Đình Xuyên nhận ra ánh mắt đang dán chặt trên người mình. Anh cố kiềm lại ý cười, đột nhiên có một chút tự luyến.
Lâu sau, ánh mắt của Sương Hàn mới rời khỏi Đình Xuyên, chuyển sang nhìn cảnh vật bên ngoài. Đoạn đường trở về nhà thật dài, mi mắt cô rũ xuống, nhằm chặt. Sương Hàn không buồn ngủ, chỉ là nhìn cảnh vật lâu khiến cô mỏi mắt, nhưng rồi sau đó lại chìm vào giấc mộng.
Xe lăn bánh, đi qua nhiều cửa hàng, ngôi nhà, thời gian chậm rãi trôi qua.
Đình Xuyên sợ Sương Hàn sẽ đói, quay sang đã thấy cô say giấc nồng, anh dừng xe bên đường, chỉnh lại tư thế ngủ của Sương Hàn. Hạ ghế xe của cô, để Sương Hàn nằm ngủ thoải mái hơn, cởi áo khoác ngoài của mình làm gối cho cô. Anh để Sương Hàn ngủ, vì đoạn đường trở về nhà riêng của hai người còn dài, Đình Xuyên vươn tay xoa đầu cô.
Khóe môi cong cong, hiện ý cười nuông chiều.
Sương Hàn chìm vào giấc ngủ sâu, không nhận ra có người xoa đầu mình.
Xe tiếp tục lăn bánh, anh nhìn thời gian trên đồng hồ hiển thị trên màn hình trong ô tô, tăng tốc độ đi nhanh hơn. Màn đêm buông xuống, trời bất ngờ nổi gió, khi cả hai trở về đã là nửa đêm, khi này bên ngoài nhiệt độ xuống thấp, Đình Xuyên nhìn thấy nhà mình sáng đèn.
Anh nhíu mày.
Ai đang ở trong nhà?
Giúp việc chỉ có nhiệm vụ dọn dẹp và chăm sóc hoàng yến khi Đình Xuyên vắng nhà, quan trọng là luôn luôn trở về nhà của mình trước 20 giờ tối.
Vậy người trong nhà kia là ai?
Anh lùi xe, dừng lại sau tường cỏ cao, tắt đèn xe, nhanh chóng kết nối máy trong xe với hệ thống camera trong nhà. Ánh mắt lướt qua từng vị trí trong ngôi nhà, ngoại trừ phòng vệ sinh, phòng ngủ riêng của cô không được lắp đặt camera thì mọi nơi trong nhà đều có camera.
Chân mày Đình Xuyên nhíu chặt, lòng đầy cảnh giác, nhưng không có tên đột nhập nào lại để đèn điện sáng trưng như vậy, lại còn có chìa khóa để vào trong nhà. Ánh mắt anh dừng lại ở phòng khách, có người!
Một người phụ nữ, Đình Xuyên nheo mắt để nhìn kĩ hơn, là người mà anh
không hề quen biết. Khoảng 24 đến 29 tuổi, càng nhìn Đình Xuyên càng không hiểu sao người phụ nữ lạ mặt này lại ở trong nhà riêng của anh, Đình Xuyên mở to mắt khi nhìn hình ảnh từ camera ghi nhận được vào giây sao.
Một người đàn ông xuất hiện, và đó không ai khác chính là Nam Thành!