Trước khi Từ Lam Khiết và DiệpHuyền Tần về đến nhà, Lý Khả Diệu đãgọi điện đến.“Lam Khiết , con… con muốn chọctức chết ba mẹ à, nhìn xem hôm naycon đã làm gì! Con làm nhà chúng tamất mặt quá đi mất. Ba con lên cơnđau tim. Ông ấy hiện đang ở bệnh việnNhân Ái, mau tới đây”AmlTừ Lam Khiết như bị sét đánh, sắcCô Lang: “Rõ.Cúp điện thoại, Diệp Huyền Tânnhận ra Từ Lam Khiết đang nhìn mìnhbằng ánh mắt kỳ quái.“Anh đang làm gì vậy?” Từ LamKhiết hỏi.Diệp Huyền Tần: “Tôi sẽ đích thâncứu ba em. Ngoài ra, tôi đã sắp xếpcho gia đình của Trần Hạ Lan làmngười hầu”Từ Lam Khiết ngả dầu ra ghế, thởdài, đầy thất vọng.Tại sao trước đây lại không pháthiện người này có tật chém gió chứ?Tạm không nói về y thuật, chỉ nói vềbuổi lễ của Diệp soái, anh ta có thểtham gia sao?Đúng là vô cùng nực cười.Một lúc sau, cả hai đến bệnhviện.Cảnh tượng trong bệnh viện khiếnTừ Lam Khiết lòng đau như dao cắt.Mẹ cô Lý Khả Diệu, đang quỳ gốicầu xin Trần Hạ Lan. Hai bác của côđứng nhìn không nói gì. Khuôn mặtcủa Trần Hạ Lan lãnh đam, thờ ơ trướclời cầu xin của Lý Khả Diệu .Diệp Huyền Tần cau mày: “Trân HạLan tại sao cô lại tới đây.’Từ Lam Khiết xuống xe chạy tớiđến bên Lý Khả Diệu : “Mẹ, mau dậy đi,quỳ ở đây làm gì”Lý Khả Diệu lau nước mắt: ‘LamKhiết, con đến thật đúng lúc, cầu xinHạ Lan cứu ba con đi. Ba của con đãvào phòng cấp cứu, nhưng bác sĩ phụtrách là mẹ của Hạ Lan, mẹ của cô ấytừ chối cứu ba con”Cả Trần Uyên và Từ Huy Hoàngđều làm việc trong bệnh viện này, họbằng mặt không bằng lòng, gần đây lạiđang cạnh tranh cho vị trí giám đốccủa khoa. Ngoài ra những gì xảy ratrong đám cưới hôm nay, hai gia đìnhgần như là kẻ thù truyền kiếp. TrầnUyên cứu Từ Huy Hoàng mới là lạ. Bâygiờ đã quá muộn để chuyển viện, LýKhả Diệu chỉ có thể quỳ xuống cầu xinTrần Hạ Lan.Đầu của Từ Lam Khiết sắp nổ tunglHiện tại không có thời gian để suynghĩ nhiều nữa, việc cấp bách nhất làcứu ba cô.Cô đã phải từ bỏ tự tôn của mìnhvà cầu xin: “Hạ Lan, ba tôi bệnh nặng,cầu xin cô, hãy bảo mẹ cô làm gì cầnlàm cứu lấy ba tôi.”Nụ cười của Trần Hạ Lan càng trởnên lạnh hơn: “Bây giờ biết cô đã cầuxin tôi, sớm biết như bây giờ, trước đâyđừng làm. Cô không phải đem con rểchưa qua cửa đến sao, bảo Diệp“Ha ha, tôi vốn nghĩ muốn vui vẻkết htúc, nhưng bây giờ xem ra cô nhấtđịnh tự mình đào mồ chôn, tôi cũng chỉcó thể giúp cô một tay.”Trần Hạ Lan lạnh lùng khit mũi:“Hừ, đừng có mà nói lảng chỗ khác.Không có tiên? Được lại cho anh mộtcơ hội. Anh và Từ Lam Khiết quỳ xuốngxin lỗi tôi, nói rằng anh chỉ là một conchó theo đuôianh vốn dĩ không xứngvới tôi. Từ Lam Khiết là nhặt đôi giàyrách của tôi vứt đi!”Từ Lam Khiết hai mắt đỏ bừng, timcô run lên.Yêu cầu này thật quá quắt!Nhưng khi nghĩ đến cha cô có thểsẽ không thể vượt qua nổi ải này …Trước thực tế phũ phàng, cô đànhphải thỏa hiệp, khuyu chân, quỳ xuống.Diệp Huyền Tần đột nhiên vươn tayngăn cô lại.“Lam Khiết , đừng cầu xin cô ta, tôisẽ trị bệnh cho cha em”Trần Hạ Lan ngạo nghễ cười: “TừLam Khiết, bây giờ cô nhìn thấy bộ mặtthật của hắn rồi chứ. Nếu nghèo, khôngthể trả viện phí thì thôi, vì tính mạngcủa cha cô, cũng không thèm chịu mộtchút thiệt thòi, còn tranh thủ khoác lác!Anh ta là chiếc giày rách mà tôi đã bỏ,và cô chỉ đáng nhặt chiếc giày ráchcủa tôi mà thôi.”Mỗi lời nói của cô ấy đều như mũikim đâm vào tim Từ Lam Khiết. Tráitim cô ấy đã có trăm ngàn lỗ thủng rồi! Bồp!Diệp Huyền Tần đột nhiên vung tay,thật mạnh tát vào mặt Trần Hạ Lan .Cô ngã xuống đất, văng ra một chiếcrăng.“Tôi đã nói, Từ Lam Khiết là vợ củatôi, không ai được xúc phạm. Lần trướccô không nhớ, lần này tôi giúp cô nhớlâu hơn một chút!”Lời nói của Diệp Huyền Tần , vangvọng có lực. Sau đó, yên tĩnh, yên tĩnhđến đáng sợ.Đầu của người nhà họ Từ sắp nổ tung rồi.Thằng khốn, giờ còn phải cần xinngười ta cứu người, thằng khốn nạnnày lại đánh người ta. Người ta ra taycứu người mới là lạ. Từ Lam Khiết lảođảo lui về phía sau hai bước, tránh xaDiệp Huyền Tần .Hắn là ma quỷ!Hành động của anh ta có thể giếtchết cha mình!Cô thất vọng và hối hận.Hối hận về sự lựa chọn trước đó.Vừa rồi, Cô Lang gửi tin nhắn đãđưa 13 cây kim châm Thiên La tới cửaphòng cấp cứu.Nhìn bóng dáng rời đi của DiệpHuyền Tần, Từ Lam Khiết vô cùng tuyệt vọng.Không có nỗi buồn nào lớn hơn tráitim đã chết, trái tim cô đã chết vì DiệpHuyền Tần .Bên này, sau khi Diệp Huyền Tânlấy được kim châm, anh ta bước đếnphòng cấp cứu hộ để cứu lấy Từ HuyHoàng.Cô Lang tự lẩm bẩm một mình: “Cóbao nhiêu gia tộc nổi tiếng sẵn sàngtán gia bại sản cầu xin Diệp soái ra tay,nhưng Diệpsoái đã phớt lờ họ. Hômnay vì một người bình thường mà phálệ! Thử hỏi tình yêu trên đời là gì màkhiến con người ta sống chết có nhaul”Bên đây, Lý Khả Diệu đang dựavào tường, cô đơn và tuyệt vọng.“Xong rồi, lần này xong rồi, DiệpHuyền Tần đã hại chết gia đình chúngta.Lam Khiết, Phương Ngạn không phảitốt hơn Diệp Huyền Tần ngàn lần vạnlần sao, tại sao con lại nhất quyết chọnDiệp Huyền Tần ”Hai người bác cũng đổ lỗi cho TừLam Khiết,, chỉ trích Diệp Huyền Tần .Họ cũng rất tức giận về điều này.Tất nhiên, không phải tức giận vì DiệpHuyền Tần đã hại chết Từ Huy Hoàng,mà là Từ Lam Khiết không chọn giađình họ Phương.Nếu cô ấy không kết hôn với nhàhọ Phương, làm sao họ có thể dựa hơinhà họ Phương đây?Bác cả chợt nảy ra một ý tưởng vànói: “Này, đừng khóc nữa, tôi đã nghĩ ramột cách hay. Lam Khiết, bây giờ congọi cho Phương Ngạn, xin lỗi cậu ấy,cầu xin cậu ấy tha thứ và để cậu ấy ratay. Nhà họ Phương có quan hệ rấtrộng, ngay cả thư mời của Diệp soáicũng có thể lấy được thông qua quanhệ, vậy nhất định phải quen biết lãnhđạo bệnh viện!”Chú hai cũng vội vàng nói:“Phương Ngạn nói lúc trước có thểkhiến ba cô trở thành trưởng khoathông qua quan hệ. 100% là biết lãnhđạo bệnh viện.”Lý Khả Diệu mắt đột nhiên sánglên: “Con gái, gọi Phương Ngạn đi.”Từ Lam Khiết theo bản năng muốntừ chối. Cô ấy không thể tưởng tượngđược cuộc sống của mình sau khi kếthôn với Phương Ngạn. Nhưng nhìn ánhmắt cô đơn và tuyệt vọng của mẹ, hãynghĩ đến hoàn cảnh của bố cô lúc nàyPhương Trung Tín: “Có thể cứu ôngấy, nhưng … cô phải hứa với tôi mộtyêu cầu nhỏ”