Tuy thầy Vương không hiểu có chuyện gì cả, nhưng ông ấy đã từng chứng kiến vẻ hung tợn của Triệu Ngọc nên đã vội chạy đến ôm chặt Triệu Ngọc.
“Ui cha!” Khương Hiểu Tình mau chóng chạy đến trước mặt dì Mã, vừa kéo vừa đẩy bà ấy ra ngoài: “Dì à, bệnh của bố con càng lúc càng nghiêm trọng! Dì về mau đi, tí nữa con mang dưa hấu qua nhà dì cho!”
Cả người dì Mã đều ngơ ngẩn, bà ấy định hỏi tiếp nữa nhưng khi nhìn thấy bộ dàng điên cuồng của Triệu Ngọc thì cũng bị doạ cho xanh mặt, cả người run lẩy bẩy.
“Haizz!” Thầy Vương đứng thở dốc, trong đầu đang rất hỗn loạn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hiểu Tình, em cực quá!”
“Không sao!” Khương Hiểu Tình giả vờ nói với vẻ kiên cường: “Chú hai và chú ba của em đã liên hệ với bên bệnh viện rồi, qua vài hôm nữa sẽ dẫn bố em đi trị bệnh. Em tin chắc, bệnh tình của cha em sẽ có chuyển biến tốt thôi!”
“Chậc chậc...” Thầy Vương nhìn về phía Triệu Ngọc đang ngồi sững người ra rồi lắc đầu: “Thật không ngờ rằng, nhà em lại xảy ra chuyện như thế. Khó trách là sao bố em thường xuyên không bắt máy của thầy! Nếu sớm biết như thế thì đã không để bố em đi tham dự buổi họp rồi? Hiểu Tình à, nói gì thì nói, cũng không được phân tâm trong việc học đấy!”