Đại Náo Từ 1960

Chương 157




- Ta không sợ ngài tổn thương, ta cũng không cần hạnh phúc từ ngài vì ta cũng chưa từng nắm giữ được nó trong đời bao giờ. Ta chỉ muốn ngài, hãy yêu ta dù chỉ một lần này thôi...

Giang Bình An câm lặng, cảm xúc phập phồng nhìn Marilyn Monroe, cô nàng này quyết tâm muốn ăn hắn tới cùng, không đụng vách tường thề không quay đầu lại.

Nhưng nàng không hiểu hắn, cũng như hắn sẽ mãi mãi không hiểu nàng, cả hai tiếp xúc với nhau quá ít, văn hóa Đông phương và Tây phương quá khác biệt.

Có lẽ phương thức yêu nhau tình một đêm ngắn ngủi ở kiếp trước của Giang Bình An sẽ phù hợp trong hoàn cảnh hiện tại, nhưng khốn nỗi, Giang Bình An không muốn tình một đêm.

Đầu tiên là Giang Bình An không thiếu tình yêu nam nữ, có cả năm cô vợ kè kè bên người làm sao thiếu thốn chuyện chăn gối đến nỗi phải tìm người giải tỏa rồi ngụy biện rằng đây là tình một đêm.

Thứ hai là trên cơ sở không thiếu thốn, không bụng đói ăn quàng, Giang Bình An rất chú ý duyên phận. Thực tế thì Marilyn Monroe từ kiếp trước đã rất hợp nhãn với một độc thân cẩu 30 năm như hắn, bởi vậy hắn mới chú ý một chút tin tức về nàng, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó, kính nhi viễn chi, chỉ chiêm ngưỡng nhưng không kinh nhờn.

Trong quan hệ nam nữ, điều ràng buộc Giang Bình An nhiều nhất chính là trách nhiệm và lòng chiếm hữu, ích kỷ.

Ích kỷ ở đây không phải là ích kỷ chỉ lo cho bản thân, mà là ích kỷ chỉ muốn những người hắn đã chạm qua, đã ôm qua, đã yêu qua... không còn giao tiếp thân mật với những người khác nữa, hắn không chịu nổi cảnh người con gái mình vừa ôm ấp hôm nay ngày mai lại nằm trong vòng tay của kẻ khác.

Dĩ nhiên điều này không tính đối với diễn viên, vì chuyện đóng phim là nghề nghiệp cao quý, cần sự thông cảm và tôn trọng thật sự, trừ phi đóng mấy phim câu khách rẻ tiền gì đó thì khác.

Giang Bình An im lặng suy tư, Marilyn Monroe vẫn sáng quắc đôi mắt nhìn hắn, cuối cùng bất đắc dĩ, hắn đành có sao khai vậy, bộc bạch hết nỗi lòng mong người đẹp thông cảm:

- Nàng rất đẹp, Marilyn Monroe, có lẽ ta đã thích nàng từ kiếp trước, nên kiếp này đây vừa gặp nàng lần đầu tiên ta đã thấy quen thuộc.

Nhưng đó chỉ là sự ngưỡng mộ cho một nhan sắc xuất chúng, một vưu vật của tạo hóa, còn chuyện tình cảm thì không thể nào phát triển nhanh như vậy được, nó cần sự hiểu biết lẫn nhau, cần thời gian để lên men, giống như rượu nho cần thời gian để ủ thì mới càng ngày càng thơm ngon hảo hạng. Ta nói như vậy nàng có hiểu không?

Đôi mắt của mỹ nhân chớp chớp, bên trong đó loáng thoáng đã có lệ quang ẩn hiện, nhưng người đẹp không khóc mà tiếp tục truy vấn hắn:

- Ta không tin! Nếu ngài nói đã thích ta từ cả ở kiếp trước, vậy thì tại sao ta đang ở đây ngài không chịu yêu ta? Còn chuyện tình cảm thì ngài nói đúng, nó cần sự hiểu biết về nhau, cần thời gian ấp ủ... Nhưng chẳng phải người ta cứ hay nói tình yêu sét đánh đó sao, chỉ cần gặp đúng người, đúng lúc và đúng địa điểm thì sẽ có tiếng sét ái tình xảy ra mà?

- Tiếng sét ái tình là tồn tại, tình yêu sét đánh cũng tồn tại, nhưng theo ta thì nó chỉ là hai người bị hấp dẫn, bị lôi cuốn, bị si mê nhau nhiều hơn là tình cảm.

Hầu hết các cặp có tình yêu sét đánh đều si mê, chết mê chết mệt vì nhau... Nhưng khi cơn mê tình ái qua đi, họ sẽ chợt nhận ra mình không hiểu gì về nhau, nhận ra tính cách cả hai không hề hợp nhau một chút xíu nào... Và rồi họ chia tay trong êm đẹp hay trong cãi vã gì đó để bắt đầu đi tìm kiếm, đi lao vào một chuyện tình sét đánh với người khác.

Nếu ta nhớ không lầm, ở Hollywood có làm phim về dạng này rất nhiều mà đúng không?

Nghe nhắc đến làm phim, đây là nghề của nàng nên Marilyn Monroe lấy lại một chút tinh thần, nàng gật đầu chấp nhận:

- Ok... ngài nói đúng! Hollywood có làm nhiều bộ phim về tình yêu sét đánh rồi dang dỡ... Nhưng cũng có những bộ phim về tình yêu sét đánh nhưng lại hạnh phúc mãi mãi.

- ???

- Đó là những bộ phim hoàng tử gặp cô bé lọ lem. Họ bị sét đánh, họ yêu nhau và hạnh phúc với nhau. Giờ chúng ta đây cũng vậy, ngài chính là bạch mã hoàng tử của lòng ta...

- Nhưng nàng lại không phải là một cô bé lọ lem, nàng có sự nghiệp để phấn đấu, để trổ tài, nàng có gia tài bạc triệu, nàng có hàng ngàn hàng triệu fan hâm mộ điên cuồng vì nàng, nàng có cá tính mạnh mẽ, không yếu ớt như cô bé lọ lem, nàng có cuộc sống riêng của mình...

Marilyn Monroe im lặng, Giang chủ tịch nói không sai một chút xíu nào nàng không phải là cô bé lọ lem yếu đuối, tay trắng, không có gì để mất.

Qua vài phút, nàng khàn khàn giọng hỏi Giang Bình An:

- Ý của ngài có phải nếu ta từ bỏ tất cả để trở thành một cô bé lọ lem thì sẽ được hạnh phúc cùng bạch mã hoàng tử không?

- Có thể, nhưng ít ra cả hai phải hiểu nhau đã...

- Nhưng mà chết tiệt! Ta chỉ muốn yêu ngài, tại đây, ngay lúc này, dù chỉ một lần thôi mà!

- Ta không làm được. Nếu ta đã yêu ai, người đó phải thuộc về ta mãi mãi. Đó là sự khác biệt giữa chúng ta, nàng hiểu không?

Marilyn Monroe suy sụp, câu trả lời của Giang chủ tịch đã quá rõ ràng, suy nghĩ và quan niệm của hai bên khác nhau quá lớn, không thể dung hợp. Nàng chua chát hỏi:

- Vậy thưa ngài bạch mã hoàng tử của ta, nếu ngài đã biết ta không phải là cô bé lọ lem của ngài, thì vì sao ngài lại chấp nhận hôn ta, sau đó lại dắt ta lên đây làm gì nữa?

- Rõ ràng là nàng cướp nụ hôn của ta, ôm ta, muốn ta dắt đi nghỉ ngơi! Giai nhân mong ước nhỏ nhoi, sao ta có thể chối từ.

- Vậy còn mong ước yêu một lần thì sao?

- Nó quá lớn và quá quan trọng, ta không thể dễ dàng chấp nhận được.

- Ok... Ta đã hiểu, mong ước nhỏ thì ok, mong ước lớn thì khó được. Vậy theo ngài mong ước gì là nhỏ và mong ước gì là lớn đối với ngài?

- Đối với ta, chuyện tình cảm, gia đình, bạn bè, đồng bào, quê hương đất nước là lớn. Còn lại tất cả đều là nhỏ.

- Wow... một câu nói rất tuyệt của Supper Giang. Để ta nghĩ xem... trừ đi tình cảm, gia đình, bạn bè, đồng bào, quê hương... Chà chà, còn có rất nhiều điều quan trọng mà ta có thể mong ước ở ngài.

Vậy được rồi, giờ ngài nhắm mắt lại đi!

- Để làm gì?

- Ái dà... đây là mong ước nhỏ, đâu liên quan đến mấy chuyện lớn của ngài đưa ra!

- Hừm... Nàng nói có lý!

Giang chủ tịch lại một lần nữa ngây thơ tin lầm nữ tặc xinh đẹp, vì nàng này lại một lần nữa đánh cắp thêm một nụ hôn của hắn.

Giang Bình An vừa nhắm chặt mắt, hắn đã nghe tiếng gió nhẹ đánh tới trước mặt kèm theo một luồng hương thơm quen thuộc, trong tíc tắc, môi hắn lại bị môi nàng tấn công, lưỡi hắn lại bị lưỡi của nàng bắt giữ, bộ vest trắng của hắn lại một lần nữa tao ương...

Cảm giác tuyệt vời quen thuộc lần hai lại đến.

"Sao nữa vậy nè trời! Cô này ăn quen được ăn hoài ta! Nhưng người ta có nói, nếu không phản kháng được thì cứ hưởng thụ! Hic... hic... Sắc tức thị không, không tức thị sắc..."

Lại thêm năm phút trôi qua, Marilyn Monroe buông tha cho Giang chủ tịch, hắn cũng mở mắt ra mờ mịt nhìn cô nàng mỹ nhân này không hiểu.

- Tại sao? Tại sao nàng lại hôn ta.

- Ta muốn đổi nụ hôn vừa rồi lấy một yêu cầu nhỏ bé!

- Trời ạ! Bộ nàng tưởng ta là ông thần đèn trong truyện cổ tích à?

- Hì hì hì... Nhưng ngài thần đèn có cho ta đổi không?

- Cứ nói trước đi, nàng ghê gớm lắm, ta không hứa được.

- Nói trước thì nói trước vậy! Ta muốn mãi mãi xinh đẹp, ta muốn nhan sắc của mình vẫn luôn rực rỡ rạng ngời dù là bảy tám mươi tuổi đi chăng nữa!

Giang Bình An híp mắt lại che dấu nỗi bi ai thương cảm cho nàng. Cô nàng tội nghiệp này đâu có biết năm sau nàng đã hương tiêu ngọc vẫn.

Nhưng Giang Bình An mau chóng lấy lại tinh thần, đã người dân California mến mộ gọi hắn là Supper Giang, thì hắn cũng sẽ giúp họ cứu giúp vị nữ minh tinh thần tượng này sống vui sống khỏe dài dài.

Nghĩ vậy nên hắn gật đầu xác nhận dứt khoát:

- Được, ta sẽ giúp nàng, chẳng những cho nàng thanh xuân vĩnh trú, mãi mãi xinh đẹp mà còn có một sức khỏe thật tốt.

- Ôi ngài đúng là kỳ diệu. Dù chưa thấy kết quả nhưng ta vẫn cảm ơn ngài trước nhé.

Vừa nói dứt câu, Marilyn Monroe lại lao vào Giang Bình An, hắn theo phản xạ nhắm nghiền hai mắt lại y như lúc Đường tăng gặp mặt nữ vương của Nữ Nhi quốc.

Không biết Marilyn Monroe có canh đồng hồ hay không, mà cũng đúng 5 phút sau nàng lại buông tha cho Giang Bình An, lần này hắn không đợi cô nàng lém lỉnh này lên tiếng, hắn giành trước thế chủ động:

- Này... này... Nãy giờ ta nhịn nàng nhiều lắm rồi nhé. Giờ nghe cho rõ đây, nếu nàng đã xem ta giống như ông thần đèn thì ta cũng không keo kiệt, ba nụ hôn nàng tặng cho ta, ta cũng tặng lại cho nàng ba điều mong ước, đã có một điều mong ước về sắc đẹp... Giờ còn lại hai điều, nàng hãy suy nghĩ thật kĩ và cho ta biết đi...






Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.