- Rất hân hạnh được gặp ngài Trần bí thư, ta cùng vợ con đến đây định cư là vì duyên phận, rất mong được ngài và mọi người chiếu cố! Nào, xin mời mọi người vào nhà mới của ta để xem thử tân gia như thế nào!
Giang Bình An mời tất cả vào nhà, khi nãy Giang Bình An cho Hắc Phi Long hạ xuống địa điểm là một cái sân lót gạch đỏ rất rộng.
(PS: gạch đỏ nhiều nơi gọi là gạch tàu, kích thước 30*30 cm², dày 1,5 cm)
Phía sau sân là một căn nhà ngói đỏ ba gian theo kiểu truyền thống của Nam bộ, nhưng vì người nhà đông đúc nên căn nhà được biến thể, rất to lớn, chia làm nhiều phòng, thậm chí phía bên trái và bên phải còn xây thêm hai căn nhà ngói ba gian khác ở hai bên, tách biệt ra, bố cục rất giống căn nhà chính nhưng diện tích chỉ bằng 70% dùng để tiếp đón khách nhân.
Nhìn mấy căn nhà mới mái ngói đỏ xinh đẹp Giang Bình An kích động, hắn thích chúng vô cùng, thích hơn vương cung vàng son tráng lệ rất nhiều lần, đây mới là căn nhà trong tâm tưởng của hắn.
Các cô vợ, đặc biệt là Tần Hoài Như rất chú ý đến tâm tình của phu quân, giờ thấy Giang Bình An dùng vẻ mặt say mê để chiêm ngưỡng mấy căn nhà mới, thì biết ngay đây là yêu thích của chồng.
Có câu nói rất hay: "Yêu ai yêu cả đường đi lối về" giờ thấy chồng mình yêu thích như vậy, các nàng cũng dần yêu thích những căn nhà tuy hơi xa lạ một ít về kiến trúc nhưng đầy mộc mạc gần gũi này.
Vào đến trong nhà, Giang Bình An cho vợ con vào bên trong sắp xếp hành lý và nghỉ ngơi, hắn ở lại nhà chính để tiếp khách. Ngay lập tức có hai nữ giúp việc người máy ra hướng dẫn các bà chủ đi tham quan và chọn phòng ngủ, còn một nữ giúp việc khác pha trà đưa bánh kẹo lên tiếp đãi mọi người.
Thật ra bên phía phái đoàn tiếp đón của tỉnh Sông Bé, mọi người vừa kích động và cũng vừa thắc mắc một đống câu hỏi trong bụng.
"Vì sao Thần Tiên Thủ Tướng lại đến đây định cư?"
"Cả khu nhà vườn này từ khi được bàn giao khởi công cho đến bây giờ chỉ có một tuần lễ vậy mà đã biến thành xinh đẹp không nhận ra được, các kỹ sư xây dựng này làm bằng cách nào?"
"Phía trung ương vừa gửi gấp yêu cầu phối hợp với Giang thủ tướng để thực hiện các dự án, nhưng không biết là dự án gì, có dễ dàng hay không?"
"Hiện tại S quốc đang thực hành chế độ một vợ một chồng, lại nghiêm khắc không cho các nhà địa chủ phô trương giàu sang, thuê mướn nhiều người hầu phục vụ... Nhưng mấy điều này ở nhà của Giang thủ tướng đều vi phạm... Giờ chắc chỉ còn cách mắt nhắm mắt mở mà thôi." ...
Giang Bình An không biết mọi người tâm tư phức tạp muôn phần, hắn mời mọi người uống trà ăn bánh rồi mở lời vào ngay chuyện chính:
- Trần bí thư, hiện tại tình hình kinh tế ở tỉnh ta như thế nào?
- Báo cáo với thủ tướng, hiện tại kinh tế vẫn chưa khởi sắc, từ ngày 1/1 giải phóng vừa qua, cho đến nay chỉ mới gần một tháng rưỡi, chính quyền các cấp trong tỉnh chỉ mới chải vuốt lại dân cư, trọng điểm đặt ở an ninh và lo cho người dân ăn no mặc ấm. Các ngành nghề sản xuất kinh doanh vẫn còn nhiều khó khăn vì chính quyền cũ tàn hại dân chúng rất nặng nề.
- Vậy hiện ngành nghề chủ yếu ở khu vực xung quanh đây là gì? Có phải là làm gốm sứ, chén bát, gạch nung hay không?
- Đúng vậy thưa thủ tướng, khu vực xung quanh đây nổi tiếng là các làng nghề truyền thống làm chén, lu, gốm sứ. Ngoài ra cũng có các vườn cây ăn trái đặc sản như măng cụt, chôm chôm... rất được mọi người ưa chuộng. Tỉnh còn có rất nhiều diện tích trồng lúa nước...
- Nếu có nghề truyền thống làm gốm sứ vậy là rất tốt rồi, chắc Trần bí thư cũng đã nhận được tin báo từ Hano rằng ta muốn làm vài dự án ở đây phải không?
- Vâng, đúng vậy thưa thủ tướng.
- Việc đầu tiên ta muốn làm là thành lập một công ty lớn chuyên sản xuất gạch ngói, thu hút thật nhiều lao động chính cũng như lao động nông nhàn... Ta hy vọng mọi người trong cả tỉnh ai có nhu cầu tìm việc làm, đều sẽ có việc làm ổn định lương cao. Như vậy đời sống và kinh tế của mọi người cũng như của tỉnh ta sẽ tốt hơn.
Nghe đến đây cả phái đoàn tiếp đón của tỉnh hưng phấn bừng bừng, thú thật lòng cả mười vị lãnh đạo ngồi đây, ai cũng quyền cao chức trọng, nhưng thực tế mọi người đều xuất phát từ trong q·uân đ·ội, nay chính quyền thiếu người nên họ nhận lãnh nhiệm vụ cấp bách.
Đánh giặc đấu tranh thì mọi người rất giỏi,
nhưng giờ cầm viết thay cho cầm súng, họp hành thay cho phục kích xung phong, tìm cách phát triển dân sinh, kinh tế thay cho chiếm địa bàn, tiêu diệt địch... rất làm khó cho mọi người.
Ai cũng thiếu kiến thức chuyên môn, không được đào tạo cụ thể, chuyên nghiệp... vì vậy dù cho ai cũng có một tấm lòng son, vì dân vì nước không tiếc máu xương... nhưng làm kinh tế là làm gì? Muốn cho người dân giàu có thì phải làm sao? Mọi người đều bối rối bó tay!
Việc làm, việc làm... hai chữ tưởng chừng rất đơn giản, nhưng đến khi ngồi vào các vị trí lãnh đạo mới biết sức ép của hai chữ đơn giản này nó nặng nề như thế nào.
Báo đài luôn nói, dân có giàu thì nước mới mạnh, mà dân muốn giàu thì phải có việc làm ổn định lương cao. Nhưng làm thế nào để cung cấp việc làm ổn định lương cao là một bài toán làm điên đầu tất cả các vị lãnh đạo thiên tài từ cổ chí kim chứ đừng nói đến các vị lãnh đạo vốn xuất thân từ q·uân đ·ội như thế này!
Đâu ai hay biết họ đã thức trắng bao đêm, đã vò đầu rụng bao nhiêu sợi tóc... nhưng sáu chữ "việc làm ổn định lương cao" vẫn xa xôi vô vọng.
Trần bí thư nhấp một ngụm trà thơm, theo thói quen định bật thuốc lá hút nhưng sực nhớ đang làm khách trong nhà riêng của thủ tướng, nên ông ngại ngùng không dám hút. Giang Bình An thấy vậy cười ha hả rồi lấy thuốc lá ra mời từng người trong phái đoàn:
- Nào, mời mọi người h·út t·huốc thoải mái, ta cũng h·út t·huốc, nơi đây là phòng tiếp khách, cách rất xa hậu viện sẽ không ảnh hưởng đến vợ con của ta.
(PS: tác không cổ vũ h·út t·huốc lá, nhưng thế giới 1960 này vai chính có biện pháp trừ tác hại thuốc lá 100% nên mới kêu mọi người h·út t·huốc lá, còn ngoài đời thực thì mọi người chịu khó chờ đến lúc có biện pháp nha!)
Mọi người thụ sủng nhược kinh, nhận lấy thuốc lá hút, nhưng chợt giật mình vì nhận ra thuốc lá này rất quen thuộc.
Trần chủ nhiệm: - Giang thủ tướng, sao ta thấy thuốc lá này quen quá vậy?
- Ha ha ha... đây là thuốc lá của chủ tịch Hà, tối hôm qua ta và chủ tịch hai người h·út t·huốc lá, uống nước trà tâm sự một đêm, chủ tịch tặng cho ta rất nhiều thuốc lá, nói rằng khi nào h·út t·huốc, nhìn thấy thuốc này thì sẽ nhớ tới chủ tịch, giống như có chủ tịch bên cạnh. Giờ mọi người hút chung cho vui, xem như đang h·út t·huốc lá cùng chủ tịch vậy!
- Ô... quý hóa quá!
- Ô... ô... đây là thuốc của chủ tịch sao? Là của Bác sao? Hic hic...
Vừa nghe đây là thuốc lá của Bác, đã có vài đồng chí lãnh đạo chịu không nổi, xúc động đỏ hoe mắt, thậm chí đã rớt nước mắt.
Giang Bình An nhìn thấy tất cả, hắn thấy điều này rất bình thường, vị trí của Bác trong tim mọi người dân, đặc biệt là trong tim các đồng chí, các chiến sĩ giải phóng quân... luôn luôn là thần thánh, là bất khả x·âm p·hạm...
Bỗng nhiên Giang Bình An nhớ lại văng vẳng trong đầu vài câu thơ về tình đồng chí rất xúc động:
"Đồng chí
Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người trai làng xa xứ..."
Các đồng chí đều là những người trai làng xa xứ, bỏ lại tất cả thân tình quen thuộc, đi theo dấu chân người đi trước, đi theo lý tưởng, đi theo sự lãnh đạo của chủ tịch Hà quyết giải phóng độc lập non sông.
Đang ngồi đây mười vị lãnh đạo, ít lắm cũng phải có 7-8 vị đã rời xa quê hương xứ sở, bỏ lại vợ con vào Nam tập kết vì sự nghiệp giải phóng dân tộc, giờ họ đỏ hoe mắt cầm điếu thuốc lá của chủ tịch Hà cũng là điều dễ hiểu và dễ thông cảm.
Giang Bình An thấy mọi người không ai hút, hắn hiểu ý mọi người luyến tiếc không bỏ được, nên lấy ra thêm mười gói thuốc nữa, giao cho mỗi người một gói để dành hút hoặc làm kỷ niệm.
Giang Bình An bật hột quẹt, mồi thuốc cho từng người, đến lúc này thì mọi người mới chịu hút, chịu cảm nhận thử xem thuốc lá mà chủ tịch Hà hút là như thế nào.
- Á... ta nghe đồn thuốc hút riêng của Bác được đặc chế rất nhẹ để tránh tổn hại sức khỏe mà, sao giờ lại nặng như vầy, không sợ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của Bác sao?
Trần bí thư: - Đúng vậy, thuốc này hút ngon nhưng quá nặng. Giang thủ tướng, tối hôm qua ngài và Bác đã h·út t·huốc này một đêm sao?
- Khà khà khà... mọi người đừng lo, thật ra tin đồn thuốc lá đặc chế cho chủ tịch Hà rất nhẹ là đúng. Nhưng ở đây mọi người chắc là đều ghiền thuốc, biết h·út t·huốc lá mà nhẹ hiều thì chán cỡ nào đúng không...
Giang Bình An ngừng một chút, chờ mọi người gật đầu công nhận sau đó mới thong thả nói tiếp:
- Sau đó khi chủ tịch Hà qua Quảng Đông lần đầu tiên thăm viếng Đại Thịnh đế quốc, ta đã dùng đan dược điều trị thân thể cho chủ tịch Hà trở nên rất tốt, vì vậy hiện giờ dù cho h·út t·huốc lá nặng như vầy cũng hoàn toàn không sao!
Trần bí thư: - Đúng là có chuyện như vậy, trên truyền hình trình chiếu tin tức, ta và mọi người có thấy Bác đã trở nên trẻ khỏe rất nhiều. Thậm chí vừa rồi đại hội ở trung ương, ta có vinh dự ra tham gia, cũng tận mắt gặp gỡ Bác, thấy Bác đã trẻ khỏe lại như đang ở độ tuổi 30-40, suýt chút nữa ta và mọi người la làng rằng đây không phải là Bác. Nhưng may mắn là đôi mắt của Người vẫn vậy, rất nhân từ phúc hậu, chứa chan tình cảm như cũ, nên mọi người nhận ra được, tình cảnh hôm đại hội ấy thật là buồn cười!
Tuy nhiên vẫn có một vị lãnh đạo vì quá thẳng tính nên bức xúc chất vấn:
- Giang thủ tướng, mặc dù ngài đã chữa trị tốt cho chủ tịch, nhưng ta vẫn muốn phê bình ngài đã h·út t·huốc cùng chủ tịch cả đêm hôm qua, hành vi đó sẽ gây ảnh hưởng sức khỏe cho chủ tịch rất nhiều, lỡ biết đâu lại bộc phát bệnh cũ của chủ tịch thì sao?