Vở kịch lớn do Giang Bình An đạo diễn đã hạ màn tốt đẹp. Thế giới bỗng nhiên trở nên rất khác. Không còn là quốc gia san sát, không còn xung đột lãnh thổ, không còn ganh đua chống phá, hoặc ganh đua GDP, hoặc tranh giành ký kết các hợp đồng thế kỷ...
Mọi người từ giàu đến nghèo, từ dân thường đến các chính trị gia đều bỡ ngỡ nhận ra những giá trị quan cũ đều gần như bị phá vỡ.
Lúc trước vừa gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng đã xóa thuế, bỏ đi q·uân đ·ội chính quy. Giờ ghê gớm hơn, trực tiếp sát nhập hết tất cả quốc gia vào làm một, trở thành thời đại "đại hòa đồng". Không còn visa nhập cảnh, không còn tội gián điệp bắt bớ nghi ngờ...
Tất cả dường như chỉ còn lại lời hứa hùng hồn của Giang Bình An thủ tướng: Không còn c·hiến t·ranh xung đột, không còn nghèo khốn khó khăn, không còn ốm đau bệnh tật.
Người giàu vẫn cứ miệt mài kiếm tiền và hưởng thụ. Người nghèo thì chỉ cần làm việc siêng năng sẽ có thu nhập cao, con cái được giáo dục tốt, sức khỏe được đảm bảo, đủ tiền để vui chơi giải trí và du lịch hợp túi tiền...
Các chính phủ quốc gia dần dần tan rã, làm người dân cả nghèo lẫn giàu chợt thấy thêm một gông cùm xiềng xích trên cổ được phá bỏ. (Trước đó là hai cái gông xiềng: thuế, đi nghĩa vụ quân sự)
Nhưng vui mừng nhất lại là các băng nhóm t·ội p·hạm và p·hản đ·ộng. Thế giới đại hòa đồng, càng ít sự quản lý càng khiến cho bọn họ có nhiều cơ hội để hành động và phát triển lớn mạnh.
Bọn t·ội p·hạm và p·hản đ·ộng này giống như những bầy chuột, chợt thấy chủ nhà bỏ đi, thế là chúng chui ra khỏi hang tha hồ lục lọi, tha hồ p·há h·oại...
Đáng thương thay, có một vị Ma Thần quyền năng ghê gớm, tuy chỉ ngồi một chỗ nhưng tầm nhìn tỏa khắp thế gian, không bỏ sót một ngóc ngách nào. Cứ nhóm t·ội p·hạm hay p·hản đ·ộng nào lú ra bàn bạc gây tội ác là bị hốt gọn luôn trọn ổ, gửi gấp qua châu Phi, có Hamani Diori và cấp dưới chờ sẵn, lập tức tra khảo lập hồ sơ đưa đi lao động công ích. Ai một thân một mình thì xui xẻo làm việc không lương. Ai có người phụ thuộc thì may mắn sẽ có tiền lương cao phát đủ từng tháng cho những người thân đó.
Mỗi ngày Giang Bình An đều rà quét 2-3 lần toàn cầu, số lượng t·ội p·hạm, p·hản đ·ộng bắt được rất nhiều. Việc bắt giữ này hoàn toàn im ắng, vô thanh vô tức, giúp cho thế giới ngày càng thanh tịnh, sạch sẽ, và an lành hơn.
Nhưng Giang Bình An không chỉ bắt t·ội p·hạm và bọn p·hản đ·ộng, hắn còn bắt luôn cả các chính khách, các nhóm lãnh đạo âm mưu phản kháng, kích động người dân phản đối việc sát nhập vào Đại Việt.
Vì vậy trên các cánh đồng cải tạo hoang mạc Sahara, không thiếu cảnh các t·ội p·hạm cùng nhổ cỏ, bón phân chung với các chính trị gia xuất sắc, các nhà lãnh đạo dòng dõi danh giá...
Dần dần số người m·ất t·ích càng nhiều càng dễ gây sự chú ý. Đặc biệt là các chính trị gia và các vị lãnh đạo, họ được người thân phát hiện m·ất t·ích, sau đó tự phát tìm kiếm một thời gian nhưng không tài nào tìm ra được, cuối cùng phải báo cáo lên chính quyền mới của Đại Việt.
Mãi đến lúc đó, mọi người mới được thông báo, người thân mà mọi người tìm, vì vi phạm luật pháp của Đại Việt nên đang lao động công ích ở bên hoang mạc Sahara. Sau đó chính quyền cho mọi người xem các đoạn phim quay chụp cảnh phạm nhân nhổ cỏ, bón phân khá vui vẻ bên hoang mạc.
Những người thân này thở phào vì người m·ất t·ích đang được an toàn, nhưng họ rất giận dữ, phản ứng mãnh liệt: Tại sao không xét xử, không có lệnh bắt công khai theo đúng quy trình pháp luật xưa kia?
Rất nhiều người gửi đơn thưa kiện chính quyền... Chính quyền Đại Việt đều tiếp nhận hồ sơ, hẹn ngày ra tòa, sau đó... thu phí k·iện c·áo rất cao. Đây là một đặc điểm nổi bật của chính quyền Đại Thịnh thuở xa xưa: không có nhà tù nhưng chi phí thưa kiện rất cao, nếu ai thích thưa kiện nhiều thì rất dễ phá sản, đặc biệt là thu phí trước mới ra tòa án, vì vậy không thể thiếu nợ án phí.
Trường hợp ỷ có tiền muốn phá rối cho tòa án mệt mỏi... Đây là điều hoàn toàn vô nghĩa, vì cả tòa án đều là người máy, trừ phi hết pin chứ chưa bao giờ biết mệt mỏi, nhức đầu, hoặc cảm lạnh là gì. Các tòa án thu phí về rất nhiều, là một nguồn thu không nhỏ cho chính quyền.
Hiện tại pháp luật và tòa án của Đại Việt cũng rập khuôn theo như vậy, toàn bộ đều là người máy xử lý theo phép công, không nghiêng không lệch...
(PS: Khi xưa Bao Công xử án còn có lúc bị "cong" chứ người máy mà đứng ra xử án thì "Bao thẳng" khỏi chê.)
Thật nhiều đơn kiện, thật nhiều vụ xử kiện và tòa án thu thật nhiều án phí. Nhưng kết quả cuối cùng k·iện c·áo linh đình kéo dài 1-2 năm, kết quả vẫn y như cũ: t·ội p·hạm vẫn nhổ cỏ, bón phân còn người thân vẫn cứ đóng án phí mệt mỏi. Đến lúc này mọi người mới dần tỉnh ngộ ra một điều:
Luật pháp và cách quản lý của Đại Việt rộng thùng thình, nhưng nó tuy thưa lại cực kỳ khó thoát nếu phạm tội. Đặc biệt hơn là không bao giờ có việc đút lót tiền để chạy án giống phương Đông xưa kia, hoặc bỏ số tiền lớn thuê Đại luật sư nổi tiếng cãi đen thành trắng giống phương Tây lúc trước... Tất cả khi đã b·ị b·ắt thì đều không thoát được, càng cứu thì chỉ càng tốn tiền thưa kiện mà thôi.
...
Tình hình thế giới là như vậy còn tình hình của Giang Bình An trong mắt mọi người lại rất nhàn nhã.
Sau 9 ngày q·uốc t·ang, Giang Bình An cho đem áo quan của Thịnh Đế Phổ Nghi vào tòa nhà của ông ta ở tầng 10 để đặt đó tưởng niệm chứ không hề chôn cất.
Tiếp đó hắn quay về S quốc, nay đã đổi tên thành Đại Việt, bay một mạch về đến nhà ở Sông Bé, tiếp tục chuỗi ngày đọc sách, uống trà nghe chim hót. Hình ảnh quá nhàn hạ, nhưng chỉ có bản thân Giang Bình An mới biết hắn khổ sở như thế nào. Không phải khổ sở vì mất đi bạn thân Phổ Nghi nữa, qua 9 ngày đã đủ để hắn nguôi ngoai tâm tình, mà khổ sở ở đây là vì đau đầu nhức óc theo đúng nghĩa đen.
Từ trước đến giờ, Giang Bình An đã nhiều lần rà quét cả thế giới, nhưng đó là lợi dụng bán kính thu hút vật phẩm cùng chức năng thẩm định để tìm người hoặc tìm vật ví dụ như lần tìm ra 5 trái bom H. Những lần như vậy Giang Bình An chỉ cảm thấy thoáng mệt mỏi, xây xẩm đầu óc.
Nhưng giờ đây từ sáng đến tối, Giang Bình An phải rà quét, dò tìm những nhóm người khả nghi, sau đó dựa vào viên Quy Ngọc (được tặng bởi Quy Phù Nam) để hiểu các nhóm người đang nói chuyện gì. Tất nhiên là chỉ hiểu lõm bõm các ý chính chứ không thể hiểu được từng chi tiết.
Nhờ có viên ngọc quý này mà Giang Bình An có thể xóa nhòa mọi cách ngăn về ngôn ngữ, hắn chỉ cần tập trung nhìn mọi người nói chuyện, đã có thể hiểu được ý chính đại khái. Thậm chí có lần hắn cố ý nhìn hai con chim sâu líu lo với nhau, hắn cũng có thể hiểu sơ sơ chúng nó đang kháo với nhau cây nào sâu nhiều, cây nào sâu ít, rồi rủ nhau đi tìm mồi, rất thú vị.
Chính việc rà soát nhiều lần và tỉ mỉ đã khiến Giang Bình An gặp vấn đề về tinh thần lực. Hắn không đủ tinh thần lực để rà soát với cường độ cao như vậy, lượng thông tin phải xử lý quá lớn khiến cho hắn đau đầu nhức óc. Mà một khi đau đầu thì rất lâu hồi phục. Cuối cùng không còn cách nào khác Giang Bình An đành lục lọi cửa hàng ảo, dò tìm các loại đan dược, vật phẩm giúp gia tăng hoặc hồi phục nhanh tinh thần lực...
Đan dược có rất nhiều, nào là gia tăng, rèn luyện tinh thần lực, thậm chí rèn luyện, gia tăng linh hồn lực... nhưng Giang Bình An bị ám ảnh, hắn sợ dùng đan dược lung tung, lại không có bí pháp tu luyện sẽ tích tụ đan độc, lúc đó hết cứu.
Giang Bình An chuyển qua tìm ở mục các vật phẩm, cuối cùng chọn được một... cái nón.
Thật may mắn nhà sản xuất ra cái nón Hồi Phục Tinh Thần lại không sơn màu xanh mà có màu ánh kim khá đẹp. Nếu nó sơn màu xanh nhiều khi Giang Bình An sẽ ghét bỏ mà không chọn nó.
(PS: đàn ông ai cũng sợ mang nón xanh)
Giá tiền không rẻ, sơ sơ hết 15 tỷ HP, nhưng đó chỉ là giá cái nón, còn phần quan trọng nhất là Tử Tinh Thạch thì lại bán riêng. Mỗi viên Tử Tinh Thạch to bằng đầu ngón tay cái, dẹp dẹp, hình khối chữ nhật, màu tím óng ánh khá đẹp mắt, chỉ có điều độ cứng khá nhỏ, dễ trầy xước, dễ vỡ vụn
Một viên Tử Tinh Thạch có giá 5 triệu HP, chỉ sử dụng được 100 lần, giúp bổ sung nhanh chóng tinh thần lực của một người bình thường trong vòng 5-10 phút, cực kỳ linh hiệu.
Sau khi tìm hiểu sơ sơ về cái nón, Giang Bình An thấy thực tế ra nó chỉ là vật chứa viên Tử Tinh Thạch, tác dụng lớn nhất của nó là ngăn không cho Tử Tinh Thạch phát tán lãng phí ra ngoài không khí. Nếu tính về chi tiết, 100 lần sử dụng mỗi lần 5-10 phút, vậy thì một viên Tử Tinh Thạch chỉ có thể tiếp xúc không khí 500-1000 phút sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, khá là ngắn ngủi.
Như vậy cái giá 15 tỷ HP cho cái nón quả nhiên là đắt ghê gớm. Giang Bình An đoán chừng nó mắc có lẽ là do tài liệu quý hiếm đặc biệt, mà nhắc đến tài liệu thì trái đất rất thua thiệt, thật nhiều tài liệu trong liên vũ trụ mà trái đất không hề tồn tại, khiến cho rất nhiều kỹ thuật Giang Bình An mua được rất khó triển khai. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến các loại tài nguyên khoáng sản luôn hút hàng trong các giao dịch liên vũ trụ.
Tìm hiểu sơ sơ, Giang Bình An bắt đầu dùng thử bằng cách trước tiên dò xét trái đất một vòng để tiêu hao tinh thần lực. Vì dò xét trước đó nhiều lần, nên giờ Giang Bình An khá quen thuộc công việc...
Chỉ sau 15 phút, Giang Bình An mặt mày tái xanh, đầu óc quay cuồng, chóng mặt buồn nôn, các sợi dây thần kinh bị quá tải có vẻ như đang co giật làm hắn thấy trong đầu như có vài cây búa gõ
Tăng... tăng... tăng...
Giờ thử nghiệm đã đến, hắn chụp nón Hồi Phục Tinh Thần lên đầu, bấm nút khởi động, lập tức một cái khe bên trong nón nứt ra, để lộ viên Tử Tinh Thạch tiếp xúc với không khí, nó lập tức tỏa ra một luồng năng lượng vô hình thẩm thấu vào đầu não của Giang Bình An, hắn lập tức rên rỉ: