Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 26



Bản Convert

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Thể loại: Đam mỹ.

Chương 26: Hắn cũng là một tên súc sinh, một con thú tham hoan, ăn thịt biết mùi.

Tạ Phụng Giác không ở lại lâu, hỏi han vài câu, chắc chắn rằng Tạ Triều Linh bình an, không có việc gì rồi lập tức đi. Nhưng trước kh đi, y hỏi Tạ Triều Linh một câu cuối cùng: "Thái tử, bây giờ con không muốn về, thật sự là không có ý gì khác sao?"

Tạ Triều Linh cười ôn hòa: "Hoàng thúc, con thì có cái gì ý gì được chứ?"

"Nếu Triều Uyên thật sự không phải con ruột của bệ hạ, thậm chí là gian tế của Tây Nhung ..."

"Chờ tới lúc Tạ Triều Uyên hết giá trị lợi dụng, con sẽ giải quyết y." Tạ Triều Linh nói.

Tạ Phụng Giác nhìn chằm chằm đôi mắt bình tĩnh chứa đầy ý cười của hắn, không hỏi nhiều thêm, chỉ nhắc nhở hắn: "Phải cẩn thận."

Sau đó mặc áo choàng cẩn thận, nhanh chóng rời đi.

Sau khi Lục Phù quay lại, nhỏ giọng báo lại mọi chuyện: "Nô tỳ vẫn luôn hái hoa trong vườn, sau đó trốn vào phía sau núi giả, sẽ không để ai phát hiện điều bất thường."

Nha hoàn tỳ nữ trong phủ Khác Vương tuy không nhiều lắm, nhưng cách ăn mặc thì hoàn toàn giống nhau, bất kể Lục Phù hay là người khác, không phân biệt cẩn thận sẽ không phát hiện, vậy nên Tạ Phụng Giác có thể thuận lợi vào được Tích Nhạc Đường.

Tạ Triều Linh gật gật đầu: "Ngươi làm rất tốt."

Trong Thọ An cung, Tạ Triều Uyên đang hầu Thái hậu dùng cơm trưa.

Triệu Uyển Nương vẫn còn trong cung, ngồi cạnh Thái hậu, cúi đầu im lặng không lên tiếng, từ tốn gắp thức ăn, từ Tạ Triều Uyên bước vào liền không dám nhìn hắn. Dụng ý của Triệu Thái hậu rất rõ, bà ta sợ bọn họ xấu hổ, trừ Tạ Triều Uyên, còn gọi thêm mấy hoàng tử hoàng nữ tuổi còn nhỏ tới góp vui, Tạ Triều Uyên thỉnh an xong liền ngồi xuống dùng bữa, không hề có ý mở miệng, may mà có mấy đứa nhỏ, nói chuyện líu ríu nên không đến mức ngượng ngập.

Thái hậu đối với cái thái độ không biết điều của Tạ Triều Uyên vô cùng bất mãn, ngoài mặt vẫn kiên nhẫn không biểu hiện ra, cười nói rằng bình thường Tạ Triều Uyên thích chơi mấy cái trò mã cầu, ném thẻ vào bình, Triệu Uyển Nương cũng thích, để sau này Tạ Triều Uyên dẫn Triệu Uyển Nương theo.

Tạ Triều Uyên nâng lên mắt lên nhìn, nhìn Triệu Uyển Nương trước sau như một cúi đầu, vẻ mặt sốt ruột, cười bỡn cợt hỏi Thái Hậu: "Tổ mẫu, vậy không được tốt lắm đâu, con với Triệu cô nương nam nữ có khác, thụ thụ bất thân, đi chơi với nhau chẳng phải làm hỏng thanh danh cô ấy?"

Không đợi Thái hậu trả lời, y lại nói tiếp: "Chẳng lẽ ý của tổ mẫu, là muốn con cưới Triệu cô nương sao?"

Triệu Thái Hậu đâu ngờ Tạ Triều Uyên sẽ hỏi trực tiếp như vậy, Triệu Uyển Nương cắn môi, dùng sức siết chặt chiếc đũa trong tay.

Thái Hậu cứng mặt cười: "Con cũng không nhỏ, đã nên sớm cưới vợ, Uyển Nương tuổi tác tương đương với con, sở thích cũng hợp nhau, là một hôn thê xứng đáng, nếu con hỏi vậy, chắc cũng có ý với Uyển Nương rồi, tổ mẫu tác hợp cho hai đứa chẳng phải vừa hay là chuyện tốt?"

Tạ Triều Uyên hạ giọng: "Tổ mẫu lo lắng nhiều, con đối với Triệu cô nương chẳng có ý gì."

Câu này chẳng những khiến Triệu Thái hậu đen mặt, mà Triệu Uyển Nương gần như sụp đổ, bị người ta không chút chần chừ mà cự hôn trước mặt mọi người, nếu là người da mặt hơi mỏng một chút, chỉ sợ không mặt mũi mà sống ngay lập tức.

Lúc trước nàng cũng ái mộ phong thái của vị Khác vương này, có lòng muốn thành đôi với Tạ Triều Uyên, nhưng bị Tạ Triều Uyên cảnh cáo một lần, đặc biệt là bị đôi mắt không có nửa phần độ ấm của Tạ Triều Uyên nhìn, đã khiến nàng sinh lòng sợ hãi mà lui bước, nhưng ý Triệu Thái hậu đã quyết, há có thể cho nàng xen vào tùy tiện.

Tạ Triều Uyên như là không phát hiện lời mình vừa nói có gì đắc tội người khác, ánh mắt rơi xuống đầu Tạ Triều Nghi đang ăn, nói: "Sao tổ mẫu không suy xét tới thất đệ, thất đệ và Triệu cô nương là biểu tỷ đệ, tác hợp hai người bọn họ chính là thân càng thêm thân."

Tạ Triều Nghi nghe tới sặc canh, ho sặc sụa xong, vội vàng xua tay: "Lục ca nói giỡn, đệ mới mười hai tuổi, sao có thể cưới biểu tỷ."

Thật ra cũng không phải không thể, Triệu Uyển Nương này chỉ mới mười lăm tuổi, nữ hơn ba ôm gạch vàng (1), lúc đó là vừa.

Tạ Triều Uyên cười cười: "Ồ, thất đệ cũng không chịu cưới, vậy coi như con chưa nói quá đi."

Lời này nói xong, cứ như Triệu Uyển Nương gả không được, thì chọn một trong mấy huynh đệ bọn họ người nào cũng giống nhau.

Triệu Uyển Nương không chịu nổi nữa, nàng buông đũa, che mặt khóc nức nở.

Triệu Thái hậu xanh mặt: "Đủ rồi, đừng có cả ngày nói bậy bạ."

Tạ Triều Uyên chắp tay xin lỗi Triệu Uyển Nương: "Triệu cô nương chớ trách, bổn vương nghĩ sao nói vậy, không cố tình mạo phạm."

Triệu Uyển Nương dù sao cũng là thiên kim tiểu thư hưởng ngàn thương trăm sủng mà lớn, đâu chịu nổi nhục nhã bậc này, ngay cả Thái hậu cũng không quan tâm, đứng dậy khóc lóc chạy đi.

Tạ Triều Uyên trở về vương phủ, đã đến giờ Thân.

"Định vương điện hạ dùng xong cơm trưa xong liền đi nghỉ ngơi, không ra ngoài lần nào, hai khắc trước thấy điện hạ ngài còn chưa về, nhắn lại một câu nói ngài ấy đi trước. Lang quân vẫn luôn ở Tích Nhạc đường, không có gì khác lạ."

Sau khi nghe hạ nhân bẩm báo xong, Tạ Triều Uyên lập tức đi hậu viên nhìn Tạ Triều Linh.

Tạ Triều Linh đang ngẩn người, còn đang ngắm lược kia, câu nói "Có ý gì khác" của Tạ Phụng Giác văng vẳng bên tai.

Hắn có thật!

Tuy rằng ở phủ Khác cương không có tự do, con súc sinh nhỏ Tạ Triều Uyên kia chuyên chế quá mức, nhưng ở chỗ này hắn không cần che giấu bản tính, không cần mỗi ngày khắc kỉ phục lễ (2) không dám đi sai hay bước nhầm một bước, không cần vì đón ý nói hùa hoàng đế mà mỗi tiếng nói cử chỉ đều học theo tiền Thái Tử, cho dù ngày ngày ngủ đến mặt trời mọc ba sào, sẽ không có ngôn quan nào chỉ vào mũi hắn mà mắng, sẽ không có các thái sư thái phó Đông cung ở bên cạnh mà nghiêm khắc dạy bảo.

Hắn quả thật còn chưa muốn trở về.

Cây lược bỗng nhiên lọt vào tay người khác, Tạ Triều Linh hoàn hồn, Tạ Triều Uyên đã đứng ngay trước mặt hắn, hạ mắt cười nhìn hắn: "Lâm Lang đang ngẩn người sao? Này lược này thì có gì thú vị? Không bằng cho ta đi."

Tạ Triều Linh nhíu mày, duỗi tay cướp về: "Không cho."

Hắn đem lược cất qua bên cạnh, ngước mắt nhìn Tạ Triều Uyên: "Điện hạ lại bị Thái hậu truyền vào cung?"

"Ờ." Tạ Triều Uyên thuận miệng nói: "Muốn chỉ hôn cho ta."

Tạ Triều Linh ngẩn ra: "Điện hạ muốn thành thân sao?"

Tạ Triều Uyên cười nhạt: "Ta từ chối rồi, Lâm Lang có phải rất thất vọng không?"

Tạ Triều Linh: "..."

"Thái hậu chỉ hôn, cũng có thể từ chối sao? Bà ta muốn gả ai cho ngài?"

Tạ Triều Uyên khinh miệt nói: "Còn có thể là ai, là cháu gái nhà bả đó."

Tạ Triều Linh nghĩ một chút liền hiểu ý của Triệu Thái hậu, bất quá bà ta đã chọn sai người, Tạ Triều Uyên như vậy, há có thể dễ dàng cho người bày bố, sơ sẩy một cái là bị y cắn ngược ngay lập tức.

Nhưng thấy bộ dạng này của Tạ Triều Uyên, rõ ràng đã quyết ý không muốn cưới, Tạ Triều Linh hỏi y: "Nếu Thái hậu khăng khăng muốn gả cháu gái mình cho ngài, điện hạ muốn kháng chỉ không cưới sao?"

Tạ Triều Uyên nhìn vào mắt Tạ Triều Linh, nói nhẹ: "Ta đã cho cô ta cơ hội, nếu cô ta nhất quyết gả vào phủ Khác vương, thì là tự tìm đường chết."

"Nếu cô nương kia cũng bất đắc dĩ, không thể cãi lời thái hậu?"

"Thì có liên quan gì tới bổn vương đâu!" Tạ Triều Uyên trầm giọng nói.

Tạ Triều Linh ngậm miệng, thôi...

Nếu Triệu Thái hậu thật dùng uy quyền ép buộc đưa người vào phủ Khác vương, với tính tình Tạ Triều Uyên thì nhất định sẽgiết người. Hắn vẫn nên nghĩ cách giúp Tạ Triều Uyên từ chối mối hôn sự này mới được.

Tạ Triều Uyên chuyển chủ đề, không đề cập chuyện này nữa: "Cây lược này không cho ta thật sao?"

"Không được." Tạ Triều Linh nghiêm mặt nói.

Tạ Triều Uyên nhìn hắn, Tạ Triều Linh né tránh mà nhìn đi chỗ khác, một lát sau Tạ Triều Uyên duỗi tay xoa gò má hắn: "Lâm Lang keo kiệt ghê, không cho thì không cho thôi."

Tạ Triều Linh không phản ứng lại y, thời gian sau đó yên bình không có gì, Tạ Triều Linh dùng xong bữa tối xong cả người lười nhác, nói muốn đi tắm rửa.

Tạ Triều Uyên gật gật đầu, hắn tới phòng tắm với hắn.

Tạ Triều Linh ngồi vào trong nước, Tạ Triều Uyên quỳ xổm sau lưng hắn, giúp hắn vấn tóc dài lên, múc nước ấm xối người cho hắn.

Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve trên vai, cần cổ. Tạ Triều Linh nhắm mắt không động đậy, hắn với Tạ Triều Uyên nếu đã như vậy, nếu còn từ chối động tác thân mật của Tạ Triều Uyên, hình như cũng không cần thiết nữa, chỉ tổ rước thêm phiền.

"Lâm Lang."

Giọng nói Tạ Triều Uyên vang sát bên tai, Tạ Triều Linh làm như không nghe, ngừng một lát, Tạ Triều Uyên không nói gì nữa, chỉ nhắc nhở hắn: "Trời lạnh, đừng ngâm lâu quá, cũng nên đứng dậy rồi."

Tạ Triều Linh quay đầu lại xem y, trong mắt Tạ Triều Uyên dường như đang che giấu điều gì đó, hắn không muốn theo đuổi tìm tòi.

Tạ Triều Uyên lấy khăn vải đưa cho, Tạ Triều Linh nhận lấy, tự nhiên đứng dậy.

Sau kh trở về phòng, Tạ Triều Uyên ngồi dưới đèn đọc sách, Tạ Triều Linh cầm khăn từ tốn lau tóc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn y một cái.

Tạ Triều Uyên rũ mắt xuống,ánh đèn chiếu sáng nửa gương mặt y, phác họa đường cong hoàn mỹ.

Khi Tạ Triều Linh hoàn hồn, thì đã nhìn chằm chằm y được nửa buổi, thầm nghĩ con súc sinh nhỏ này quả thật là kẻ lớn lên đẹp mắt nhất trong mấy huynh đệ bọn họ, nếu y thật sự không phải con ruột của phụ hoàng, nên cũng không có gì lạ.

Tạ Triều Uyên giương mắt.

Đột nhiên đối diện với đôi mắt đen huyền làm người khác bị mê hoặc của y, Tạ Triều Linh nhìn lén bị bắt gặp thì xấu hổ, cười khan vài tiếng thì dời mắt.

Tạ Triều Uyên buông sách đứng dậy, đi qua chỗ hắn, nhận lấy khăn trong tay Tạ Triều Linh, giúp hắn lau khô tóc, lại cầm lấy cây lược kia của hắn, tỉ mỉ mà chải đầu cho hắn.

Tạ Triều Linh nhìn mặt mình trong gương một lát, lại giương mắt nhìn về phía Tạ Triều Uyên đứng phía sau hắn trong gương.

"Ta tự chải được."

Tạ Triều Uyên không lên tiếng, nhưng động tác trên tay không ngừng.

"Điện hạ..."

Tạ Triều Uyên khom lưng, gần sát với Tạ Triều Linh, đem mái tóc dài vén ra sau tai, nhìn vào hai mắt hắn trong gương, nhẹ giọng cười: "Ca ca lớn lên so với ta càng đẹp hơn."

Ánh mắt Tạ Triều Linh ngừng lại.

Hơi thở khi nói chuyện của Tạ Triều Uyên dừng ở bên tai, tiếng "ca ca" trăm ngàn quất quýt, người này rõ ràng đang cố ý.

Tạ Triều Linh trợn mắt nhìn y: "Đẹp ở đâu chứ?"

"Đôi mắt, cái mũi, miệng, chỗ nào cũng đẹp."

"Điện hạ đang mê sảng hả?"

Tạ Triều Uyên nghiêng đầu, môi khẽ chạm vào mặt hắn, kiên trì nói: "Không có, ta chỉ nói thật sự."

Tạ Triều Linh lớn lên rất đẹp, chỉ có chính huynh ấy không biết.

Trong lòng Tạ Triều Linh khẽ động, hỏi y: "Sao điện hạ lại thích ta? Chỉ bởi vì ta đẹp sao?"

"Thích chính là thích." Tạ Triều Uyên nói nhỏ.

"Thì vẫn phải có nguyên nhân chứ?"

Tạ Triều Uyên vẫn nhìn y trong gương như cũ: "Một ngày nào đó nếu Lâm Lang thích ai, tự nhiên sẽ rõ ràng thôi!"

Trong lòng Tạ Triều Linh bỗng nhiên sinh ra một chút xúc cảm mơ hồ, người này lúc trước còn hỏi hắn có thể thích y hay không, bây giờ lại chỉ nói nếu một ngày kia hắn thích ai đó thì sẽ rõ ràng.

Nói vậy ngược lại khiến hắn không biết nên nói gì cho phải.

"Lâm Lang." Tạ Triều Uyên lại gọi tên của hắn.

Lâm Lang, Linh Lang, đến hôm nay Tạ Triều Linh mới đột nhiên hiểu được ý nghĩa của cái tên này.

Khi bị Tạ Triều Uyên bế lên, Tạ Triều Linh không cự tuyệt, giơ tay ôm vòng lấy cổ y.

Hắn hận không thể đem người này ngàn đao xẻo thịt, rồi lại rành rành bị y dụ dỗ.

Lòng hắn không ngừng nghĩ về những chuyện đó.

Tạ Triều Linh nghĩ, hắn cũng là tên súc sinh, một con thú tham hoan, ăn thịt biết mùi.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.

29/8/2021.

---------------

Chú thích:

(1): Gái hơn ba, ôm gạch vàng: bạn gái hơn ba tuổi thì giàu có.

(2) Khắc kỉ phục lễ: tôn trọng nguyên tắc của xã hội; từ bỏ tính tham lam, ích kỷ, phải hạn chế lòng mình mà hành động theo đúng chân lý, theo trật tự lễ pháp của nhà nước (Nhà Chu); phải có trí để hiểu biết nhận ra chân lý và hành động theo chân lý; phải có dũng để bảo vệ và hành động theo chân lý. 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.