Hiện tại Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã lui về thành Giang Ninh, do đó lực lượng của hắn không chỉ có bảy vạn quân đội mà còn có cả nhưng đội quân phòng vệ, phòng thủ phía sau. Tại hai tòa thành khác lại còn bố trí mỗi thành một vạn quân, Bộ chỉ huy tiền phương dự đoán rằng bên trong thành Giang Ninh có ít nhất là năm vạn binh sĩ.
Quân Đại Việt không phải là không thể đánh thẳng vào Giang Ninh, nhưng thực sự nếu công thành chiến trực diện như vậy thương vong cũng sẽ rất nặng nề. Phải biết Giang Ninh không phải là đồn Ngọc Hồi hay những tòa thành mới xây như Sơn Hải quan, thành Đa Quỷ. Thành Giang Ninh thực sự là một đại thành, dân chúng bên trong thành có ít nhất là mười vạn người, là một khu tập trung đông dân cư ở Đông Thành này, do đó thành trì cũng được xây dựng vững chắc vô cùng, dù là sơn pháo S-75 cỡ nòng 75 ly cũng rất khó có thể công phá được tòa thành trì này. Hiện tại pháo nạp hậu có cỡ nòng lớn nhất của Đại Việt là pháo P120-D, cỡ nòng 120 ly. Thế nhưng bởi vì chưa được hoàn thiện do đó lần viễn chinh này quân đoàn một cũng chỉ có trang bị pháo S-75 mà thôi.
- Vì vậy theo ý kiến của ta cho rằng, trước hết nên dùng nghi binh đánh thành Cát Cơ và thành Bato để rút bớt quân từ thành Giang Ninh đi, khi đó chúng ta sẽ đánh thẳng vào Giang Ninh. Ngược lại nếu Giang Ninh không cứu viện chúng ta sẽ đánh hạ Cát Cơ và thành Bato cô lập Giang Ninh, khi đó chỉ sợ Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng chỉ còn đường rút lui.
Lê Phụng Hiểu cảm thấy rất khó khăn, bọn hắn có lợi thế rất lớn, muốn kết thúc sớm chiến tranh, nhưng lại không muốn nhận lấy tổn thất quá lớn. Thực sự khó nghĩ, cuối cùng lại trưng cầu ý kiến của Trần Quốc Tuấn. Trần Quốc Tuấn là người vô cùng quen thuộc với kiểu tác chiến với kỵ binh du mục, chỉ là quân Tây Gốt hiện tại đã trở thành một phạm trù rất khác với quân Mông khi trước, có chút tương tự với quân nhà Kim. Trần Quốc Tuấn nói.
- Chúng có thể cử các Lữ đoàn đi tấn công thăm do hai thành Cát Cơ và Bato. Còn quân đội chủ lực sẽ ghìm chân địch thành Giang Ninh xem thế nào? Nếu quân Tây Gốt dám ra khỏi thành Giang Ninh thì với sự cơ động của Sư đoàn Thiết Giáp cũng sẽ dễ dàng bẻ gãy bọn hắn. Mọi người cũng đừng quên chúng ta còn ba ngàn quân du mục phía sau đây.
Ba ngàn quân kia là của Thiên vương khả hãn còn sót lại, tuy nhiên bọn hắn cần phục hồi ít nhất nửa tháng mới có thể tham chiến, áp lực lúc này do quân đoàn một chịu lấy. Lê Phụng Hiểu gật đầu nói.
- Được rồi. Như vậy Trần Nhật Duật, ngươi thống lĩnh Lữ đoàn Củng Thần tấn công thành Cát Cơ, Trần Bình Trọng thống lĩnh Sư đoàn Thánh Dực tấn công thành Bato, cố gắng hạ tòa thành này. Lữ đoàn Uy Tiệp và Lữ đoàn Chương Thánh kết hợp với đại bộ đội vây chặt Giang Ninh.
Sở dĩ phái Trần Bình Trọng lĩnh đến cả một Sư đoàn là bởi vì so trang bị Sư đoàn Thánh Dực không thể nào so với Lữ đoàn Củng Thần trực thuộc quân đoàn một được, nên di chuyển hay tấn công cũng sẽ tốn sức hơn rất nhiều. Nhưng bù lại một Sư đoàn của Trần Bình Trọng có hai tiểu đoàn kỵ binh Thánh Dực sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.
- Tuân lệnh Tư lệnh.
Ngay hôm đó các đơn vị bộ đội lập tức chia ra ba hướng xuất phát. Ở bên trong Bộ chỉ huy tiền phương Trần Quốc Tuấn lại có chút lo lắng. Ngô Tuấn liền bắt lấy được, tuy quan điểm không hợp nhau lắm nhưng Ngô Tuấn không khỏi khâm phục tài năng của Trần Quốc Tuấn, có thể làm cho Trần Quốc Tuấn đau đầu hẳn là vấn đề không đơn giản.
- Trần Thứ trưởng có chuyện gì lo lắng hay sao?
Ngô Tuấn khẽ đưa cho Trần Quốc Tuấn bình bi đông. Hiện tại trang bị quân đội của Đại Việt đã khá hiện đại chính quy, không khác binh lính thời hiện đại là bao nhiêu. Trần Quốc Tuấn tiếp lấy uống một hớp nước, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm nói.
- Ngài nhìn xem, thảo nguyên rộng lớn như vậy, địa thế lại bằng phẳng, nói thuận lợi cho trinh sát cũng đúng mà khó khăn cũng đúng. Ta chỉ sợ các bước đi của chúng ta bị quân địch biết được, khi đó với lợi thế kỵ binh của bọn hắn quân ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Bảy vạn binh sĩ Tây Gốt đã hết năm vạn là kỵ binh, trên thảo nguyên này lợi hại nhất chính là bọn hắn, Trần Quốc Tuấn lo lắng cũng không oan. Năm xưa Thành Cát tư hãn diệt một đế quốc hùng mạnh cũng chỉ cần đến mười vạn kỵ mà thôi. Ngô Tuấn cũng nhíu mày nói.
- Ngài quá lo lắng, chỉ cần quân địch bị vây chặt tại thành Giang Ninh thì cũng rất khó có thể tấn công được ta. Bất quá ta sẽ cử Thiên Long vệ mở rộng trinh sát xem như thế nào.
=================Ta là đường phân cách=============
Hai Lữ đoàn của Sư đoàn Thiết Giáp gần bảy ngàn quân đóng trại bên cạnh một con kênh nước nhỏ. Thảo nguyên hiện tại đang là mùa mưa, tuy mưa không quá lớn nhưng những kênh nước nhỏ như thế này có rất nhiều, Trần Quốc Toản cũng không gặp quá nhiều khó khăn để tìm ra một chỗ đóng quân thuận lợi.
Đêm nay trời mưa lớn, ánh trăng cũng bị mây đen che khuất hoàn toàn, bầu trời tối đen như mực. Quân Đại Việt dù là chỗ đóng quân tạm thời cũng xây dựng khá chắc chắn, đó chính là điều hàng đầu ghi nhớ trong việc hành quân, các công sự tuy xây dựng đơn sơ, nhưng cũng đủ tương đối sức phòng vệ, có đầy đủ các trạm gác, nơi trú ẩn cho binh sĩ. Đạn pháo đều được dời đi che lấp để khỏi bị ẩm. Quả thực với trang bị hiện tại bọn hắn vẫn sợ nhất chính là trời mưa, nhất là không hiểu sao mưa lại đặc biệt to như hôm nay, lại còn có sấm chớp. Dù đã chuyển sang kíp hạt nổ, thế nhưng đạn vẫn phải nhồi từ đầu nòng, khả năng bị ẩm khá cao, khả năng chiến đấu giảm xuống không ít. Hơn nữa, mưa to như vậy pháo sáng bắn lên cũng sẽ bị dập tắt, khả năng tác chiến đêm của quân Đại Việt càng bị hạn chế.
- Sư trưởng, đêm nay ta chỉ sợ quân địch sẽ tập doanh.
Nguyễn Xí không khỏi lo lắng. Không cần nói thì Trần Quốc Toản trong lòng cũng có cùng một ý nghĩ như vậy. Thời tiết kiểu này tuy xấu, thế nhưng bên phe tấn công lại rất thuận lợi, thảo nguyên nơi này cũng không bị mưa to làm cho sình lầy, ảnh hưởng đến kỵ binh. Ngược lại bên phòng thủ sức phòng ngự lại bị giảm sút. Không phải tự nhiên mà các cuộc tập doanh như Mã Viện đánh ở Lãng Bạc, Trần Bá Tiên đánh hồ Điển Triệt đều xảy ra vào ban đêm, mưa to. Hai bà Trưng, Lý Nam IV7S5y Đế đại bại là cũng vì thế.
- Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?
Trần Quốc Toản quay sang hỏi Trịnh Khả. Nguyễn Xí là Tham mưu trưởng nhưng Trịnh Khả lại như hành quân tổng quản kiêm Chính trị viên vậy. Mọi việc quản lý, giám sát từ Trần Quốc Toản đưa xuống đều thông qua Trịnh Khả, mà đối với vai trò này Trịnh Khả lại vô cùng quen thuộc. Trịnh Khả nói.
- Đã xong Sư trưởng. Các binh lính chia nhau gác, cự mã và dây thép gai đã được gia cố, các họng pháo cũng đã được bố trí ở điểm cao hơn, che chắn cẩn thận.
Trần Quốc Toản gật đầu quay sang Nguyễn Xí nói.
- Ta hi vọng đội quân khuyển có thể tuần tra, tuyệt đối đừng xảy ra sơ sót.
Trong quân đội Đại Việt hiện tại, gần như cấp Lữ đoàn đều có ít nhất một trung đội quân khuyển đây. Nguyễn Xí gật đầu nói.
- Ta lập tức đi sắp xếp, tuy trời mưa ảnh hưởng đến khứu giác của bọn nó rất lớn, nhưng đề phòng vạn nhất vẫn hơn.
Bên ngoài trời mưa vẫn to, binh sĩ Đại Việc mặc trên mình một chiếc áo tơi để chống chọi với mưa, may mắn chính là lúc bố trí tháp canh vẫn có mái che giúp bọn hắn đỡ được phần nào, còn binh sĩ dẫn quân khuyển đi tuần tra thì không được may mắn như vậy, bọn hắn phải mặc áo tơi phủ kín người, đội mũ tơi rộng vành, lại phủ thêm cho quân khuyển một lớp áo. Quả thực quân phục hè, và quân phục đông quân Đại Việt được trang bị rất tốt, chỉ là áo mưa lại chưa được chế tạo ra, bởi Đại Việt vẫn chưa thể chế tạo được vải không thấm nước đây. Do đó binh sĩ phải mặc áo tơi, chỉ là số lượng rất hạn chế, thường chỉ dành cho các binh sĩ canh gác, đến lúc thay ca lại phải nhường lại áo tơi. Đó chính là hạn chế khá lớn trong trang bị của binh sĩ Đại Việt.
- Gâu, gâu!
Bầu trời mưa vừa to, vừa tối, thỉnh thoảng một ánh chớp ánh chớp lên soi sáng mặt đất trong một tích tắt, sau đó lập tức trả mọi thứ lại cho bóng đêm nguyên dạng, mưa to như vậy, khoản cách quan sát phía trước cung không quá xa. Bỗng nhiên quân khuyển hướng về phía Tây Bắc sủa lớn, binh sĩ tuần tra sửng sốt lập tức quát lớn.
- Báo động! Cẩn thận hướng Tây Bắc.
Quân khuyển là đồng bạn đáng tin tưởng của Lữ đoàn, bọn hắn thà mất ngủ chứ không thể không tin tưởng quân khuyển. Một số đơn vị lập tức bị gọi dậy lao ra hố cá nhân, đến áo tơi bọn hắn cũng không kịp mặc, chỉ kịp đội cái mũ sắt, khoác áo trang bị lên người, nạp đạn, bồng súng xông ra màn mưa bên ngoài.
Trần Quốc Toản và bộ tư lệnh của Sư đoàn Thiết Giáp cũng lập tức xông ra vào vị trí. Dã Tượng về đội chiến tượng và pháo binh, Trịnh Khả chạy đến Long kỵ, phòng ngừa địch còn tập kích nơi khác, Nguyễn Xí nhào đến đội phòng vệ phía ngoài còn Trần Quốc Toản leo lên chòi cao, cố căng mắt nhìn xuyên qua màn mưa để quan sát ra phía bên ngoài.
Rạch, ầm.
Mưa vẫn rất to, đêm vẫn rất tối, bỗng nhiên một tia chớp chói lòa đánh xuống mặt đất, bất chợt soi sáng mặt đất trong một giây. Mà trong tích tắt này Trần Quốc Toản cũng đã nhìn thấy được ở phía trước. Đúng vậy, phía trước là hàng ngàn kỵ binh đang xông đến.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế