Đế Chế Đại Việt

Chương 457: Dạ tập (2)



Dưới ánh chớp chói lòa, từng hàng bóng kỵ binh mặc giáp đen đạp nước xông đến, ánh chớp tắt đi, tất cả chỉ còn lại màn đêm cùng tiếng mưa rơi tầm tã. Thế nhưng không bao lâu, chỉ một cơn gió lạnh thổi đến mang theo tiếng chuông kỵ binh ring ring, tiếng lộc cộc của vó ngựa hòa lẫn vào tiếng mưa rơi. Trần Quốc Toản quát lớn.

- Truyền lệnh pháo binh, khai pháo. Nguyễn Xí chỉ huy bộ binh bên dưới chuẩn bị phòng ngự.

Dã Tượng đứng trên đài chỉ huy pháo binh cũng rõ ràng được tình hình phía trước, vô số kỵ binh đang ẩn nấp dưới màng đêm xông đến doanh trại này. Dã Tượng quát lớn.

- Trung đội một nạp đạn, bắn tọa độ (XX,YY). Trung đội hai chuẩn bị.

Đêm tối như vậy Dã Tượng hoàn toàn bắn mù, hắn chỉ có thể dựa vào vị trí của kỵ binh vừa nãy, tính toán tốc độ ngựa chạy để đoán vị trí của kẻ địch mà thôi.

- Bắn!

Ầm, ầm.

Nạp đạn hoàn tất, hoa tiêu canh chỉnh xong tọa độ, đạn pháo lập tức được khai hỏa. Năm tiếng nổ rung trời xé tan màng đêm, đạn phao lao vút ra bên ngoài va chạm xuống mặt đất nổ vang trời bốc lên những những ánh sáng chớp, thế nhưng rất nhanh liền bị dập tắt, tiếng mưa vẫn ồn ào, không rõ ràng đạn pháo đã trúng đích hay chưa.

- Bắn không trúng.

Trinh sát pháo đứng trên đài cao quan sát các vụ nổ lập tức phản hồi lại, qua ánh chớp giữa chừng hắn rõ ràng nhìn thấy vị trí pháo vừa đánh vào là trống không đây. Dã Tượng lập tức ra lệnh.

- Trung đội hai bắn tọa độ (AB, CD). Bắn.

Ầm, ầm.

Năm tiếng pháo khác lập tức vang lên, lần này từ trong gió vọng lại tiếng ngựa hí vang trời, trinh sát pháo trên đài cũng vui mừng hô lớn, hắn có thể thấy được bóng dáng của kỵ binh địch bị đạn pháo bắn trung lên trời.

- Bắn trúng, bắn trúng rồi.

Dã Tượng cũng vui mừng, tính toán của hắn may mắn vừa kịp lúc. Dã Tượng tiếp tục hạ lệnh.

- Toàn bộ khẩu đội bắn cấp tập.

Ầm, ầm, ầm, ầm.

Mệnh lệnh vừa dứt, hàng chục khẩu pháo đồng loạt khai hỏa, mặt đất phía trước doanh trại Đại Việt bị bắn xới cho tung tóe lên, thậm chí có viên đạn pháo rơi cũng chỉ cách doanh trại Đại Việt chỉ có một trăm mét thôi. Đêm tối, lại không có ánh chớp, không thể quan sát, chỉ là ai cũng có thể khẳng định, phía trước doanh trại phía Tây Bắc trong vòng ba trăm mét mặt đất có thể đều bị cày nát.

Tiếng pháo dứt đi, không gian lần nữa bị trả về với tiếng mưa quen thuộc, không chỉ các sĩ quan, tướng lĩnh, mà từng binh sĩ cũng cố căng mắt ra nhìn, hi vọng có thể phát hiện ra vị trí của đối phương. Thế nhưng không, tất cả đều bình thường tựa như quân địch đã rút đi vậy.

Leng keng, leng keng.

Bỗng nhiên tiếng chuông kỵ binh vang lên thật gần, quân khuyển cũng sủa nhặn cả lên. Nguyễn Xí sắc mặt biến quát lớn.

- Kỵ binh địch đánh ở phía Tây.

Lúc bấy giờ vô số mũi tên bỗng nhiên xé toạt màn đêm bay thẳng vào bên trong doanh trại của Đại Việt. Mưa tên dày đặc đến nỗi, mặt đất cắm đầy mũi tên cắm lít nha lít nhít, tiếng kêu thảm của binh sĩ Đại Việt bị trúng tên vang lên, chỉ là hắn nhanh chóng được đồng đội kéo vào nơi ẩn nấp. May mắn chính là trang bị của Đại Việt rất tốt, đội hình lại phân tán nên mũi tên không đem đến uy hiếp quá lớn. Thế nhưng Nguyễn Xí lúc này cũng thử ước lượng, tầm cung kỵ binh chỉ tầm một trăm năm mươi mét, trời mưa như vậy chắc hẳn cũng giảm xuống còn một trăm ba mươi mét, mũi tên lại bắn sâu vào bên trong doanh trại Đại Việt, do đó kỵ binh địch không ở ngoài một trăm mét. Thế nhưng Nguyễn Xí không vội vã mà quát lớn.

- Toàn bộ binh sĩ cảnh giới chuẩn bị, không được bắn, chờ lệnh.

Leng keng, leng keng. Tiếng chuông kỵ binh dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, càng ngày rung lại càng gấp gáp, rõ ràng kỵ binh địch đang phóng nước đại xông đến. Nếu là những quân đội các nước khác chắn chắn bọn hắn đã phóng ra vũ khí tầm xa để tiêu diệt đối phương. Thế nhưng quân Đại Việt thì không, không có lệnh của Nguyễn Xí, không một ai nổ súng. Nguyễn Xí rõ ràng trời tối đen như vậy, nổ súng bắn bừa sát thương không cao, lãng phí đạn mà Đại Việt cũng sẽ mất đi lợi thế. Trần Quốc Toản nói nhỏ với binh sĩ truyền tin.

- Để Long kỵ sẵn sàn đợi lệnh ở cửa Bắc.

- Giết!

Tiếng kêu giết rung trời của kỵ binh Tây Gốt vang lên, tiếng vó ngựa, tiếng chuông kỵ vang lên liên hồi, thậm chí binh sĩ Đại Việt cũng đã nhìn thấy được những kỵ binh hàng đầu xông thẳng vào doanh trại của mình.

- Ách!

- Hí hí hí!

Chỉ là bỗng nhiên kỵ binh Tây Gốt như va phải vào một bức tường, chiến mã hí lên lồng lộn đau đớn ngã quỵ xuống mặt đất, hất văng kỵ binh rơi xuống mặt đất, và những kỵ sĩ này cũng như mắc phải cái gì đó thật đau đớn, giãy dụa nhưng không thể thoát ra.

Tôn Sĩ Nghị cảm thấy vô cùng buồn bực, nhận được tin tức quân Đại Việt đang tiến đến thành Giang Ninh, Nỗ Nhĩ Cáp Xích phái Tôn Sĩ Nghị đích thân dẫn một vạn quân đi chặn địch. Tôn Sĩ Nghị quan sát tiết trời, mưa to, liền muốn tổ chức một cuộc dạ tập. Biết rõ hỏa lực của quân Đại Việt rất mạnh, nhưng Tôn Sĩ Nghị tin tưởng đánh đêm sẽ hạn chế rất nhiều vấn đề này, điều này đã được chứng minh không ít lần ở Sơn Hải quan, và quả thực ban đầu hắn đã thành công, dù bị phát hiện ở khoảng cách gần ba trăm mét thế nhưng loạt pháo đầu tiên của Đại Việt không hề bắn trúng bọn hắn. Tuy nhiên loạt pháo thứ hai năm quả đạn pháo lại trúng được hai qua, và thế cục chuyển cơ, vô số đạn pháo trút xuống đầu bọn hắn nổ tung tóe, làm cho Tôn Sĩ Nghị không khỏi hạ lệnh kỵ binh chạy sang hướng Tây, quả nhiên tránh né được hỏa lực của Đại Việt. Lúc này Tôn Sĩ Nghị lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Biết rõ cuộc dạ tập đã mất tính bất ngờ, thế nhưng nkDD2 cứ như thế rút đi hắn lại không cam lòng. Tôn Sĩ Nghị lần nữa hạ lệnh binh sĩ vòng lại. Lần này bọn hắn càng cẩn thận hơn, quả nhiên pháo Đại Việt không tiếp tục khai hỏa. Vào trong một trăm hai mươi mét vạn kỵ của Tôn Sĩ Nghị phóng tên, nghe được tiếng la thất thanh bên trong doanh trại Đại Việt hắn biết mình thành công. Khoảng cách chỉ còn trăm mét, thực ra chỉ là vài giây phi nước đại Tôn Sĩ Nghị rút đao ra quát lớn.

- Giết!

- Giết!

Kỵ binh Tây Gốt kêu giết vang trời xông đến, bọn hắn thấy rõ những thanh cự mã phía trước lập tức né tranh mà xông vào khoảng trống giữa các thành cự mã, thế nhưng bọn hắn không biết rằng đó chính là cái bẫy của Đại Việt, vô số dây thép gai được giăng, đan xen kẽ giữa các cự mã, đêm tối, lại mưa to, các kỵ binh Tây Gốt không hề quan sát thấy được, chiến mã lập tức mắc vào dây thép gai hí lên thảm thiết ngã xuống, mà các kỵ binh bị mắc vào dây thép gai cũng phải giãy dụa, nhưng càng giãy dụa, các mũi gai càng đâm chặt vào da thịt bọn hắn hơn.

- Xoẹt.

Một tia chớm đánh xuống, Tôn Sĩ Nghị mới có thể nhìn thấy rõ được phía trước mình là gì. Trời ạ, là một rừng dây thép gai giăng sẵn chờ đợi bọn hắn. Bởi ban ngày trước khi đóng quân Long kỵ Đại Việt đã tản ra đẩy lui trinh sát của Tây Gốt, nên Tôn Sĩ Nghị không rõ ràng rằng vây quanh doanh trại Đại Việt là một bờ rào dây thép gai đây, lúc này hắn rõ ràng mình trúng bẫy.

Thế nhưng đã muộn, cũng nhờ tia chớp ngắn ngủi ấy cả Trần Quốc Toản và Nguyễn Xí đều thấy được thấy được vị trí của những kỵ binh đông nghịt như mắc cửi ở hàng rào thép gai. Nguyễn Xí quát lớn.

- Bắn!

Ầm, ầm, ầm.

Vô số viên đạn ẩn chứa sự phẫn nộ của binh lính Đại Việt nãy giờ lập tức trút xuống đầu kỵ binh Tây Gốt đông nghìn nghịt ở phía trước, các tiểu đội đóng ở các hỏa điểm đánh xuống vô cùng hăng máu. Dẫu cho đêm tối không thể thấy được thành quả của mình là như thế nào nhưng nghe được tiếng hét thảm thiết, tiếng ngựa hí vang của kỵ binh Tây Gốt cũng làm cho các binh sĩ thoải mái, bọn hắn biết rằng những phát súng của mình là trúng đích.

Ầm, ầm, ầm.

Lúc này các ổ sơn pháo của pháo binh cũng đã hạ nòng xuống bắn thẳng ra phía ngoài bờ rào dây thép gai. Sơn pháo bắn mục tiêu có thể nhìn thấy, càng đáng sợ chính là nó có thể hạ nòng bắn các mục tiêu chỉ cách khẩu đội pháo từ các loại khoảng cách từ vài chục mét cho đến gần một cây số, trong chừng gần hai trăm mét kể từ khẩu đội như thế này Dã Tượng hạ lệnh cho binh sĩ bắn thẳng vào bờ rào dây thép gai.

Mặt đất nổ tung tóe, cự mã cũng bị hất văng vỡ tan tành, đừng nói đến là thân xác người ngựa. Tôn Sĩ Nghị khủng hoảng, binh lính Tây Gốt khủng hoảng, chưa kịp xông vào trại địch thì đội hình của bọn hắn đã bị phá vỡ hoàn toàn, đạn pháo trút xuống càng làm tinh thần của binh sĩ Tây Gốt tụt xuống số không.

- Rút quân, rút quân mau.

Tôn Sĩ Nghị biết rằng cuộc dạ tập đã thất bại, vội vã hạ lệnh quay đầu ngựa, hỏa lực của quân Đại Việt triệt để hù dọa hắn, lúc này Tôn Sĩ Nghị mới rõ ràng vì sao binh sĩ thành Ngọc Hồi lại khủng hoảng đến vậy, vì sao Quách Nhân Quý có thể đánh mất thành Ngọc Hồi chỉ trong nửa giờ giao chiến. Bây giờ chẳng phải hắn cũng như vậy sao.

- Xung phong!

Kỵ binh Tây Gốt đang lùi lại thì bỗng nhiên từ hướng Bắc tiếng kêu giết cũng vang lên. Trịnh Khả dẫn theo hai ngàn Long kỵ giết đến. Nghe tiếng kêu giết từ hướng Bắc Trần Quốc Toản cũng rõ ràng thế cục đã hoàn toàn nghiêng về phía Đại Việt, đứng trên đài chỉ huy Trần Quốc Toản hạ lệnh.

- Ngừng pháo kích, toàn quân xung phong.

- Giết!

Quân Đại Việt như ong vỡ tổ từ bên trong các chiến hào, hố cá nhân, chướng ngại vật lao ra khỏi doanh trại, đạp lên nước mưa và xác chết xông về phía các kỵ binh Tây Gốt đang rút chạy. Tôn Sĩ Nghị vô tâm ham chiến chỉ có thể phân phó lại một đội kỵ binh cảm tử chặng đường, còn dẫn theo đại bộ đội chạy thẳng về thành Giang Ninh. Quân Đại Việt truy đuổi suốt một dặm đường mới kết thúc.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.