Đế Chế Đại Việt

Chương 486: Quân cứu viện



Ngày thứ sáu, pháo đài thành Địch Lực. Lúc này các ổ đề kháng của Đại Việt bên trong thành gần như đã yên tiếng súng. Chiến sự chỉ còn diễn ra tại pháo đài trung tâm của thành Địch Lực.

Pháo đài, cổng thành đã bị công phá, bốn tháp canh đã có một tháp bị phá hủy, ba tháp còn lại lửa cháy rừng rực. Vòng thành phía ngoài đã bị quân Tây Gốt công chiếm vào buổi sáng. Chiến sự diễn ra từ suốt đêm ngày thứ năm đến tận bây giờ đã là buổi chiều vẫn chưa dứt. Tôn Sĩ Nghị sử dụng số lượng quân áp đảo thay phiên nhau tấn công, xa luân chiến, quân Đại Việt bên trong pháo đài phải căng mình ra chống đỡ, hầu như không hề được nghỉ phút giây nào. Suốt mười bốn giờ liên tục chiến đấu, Tôn Sĩ Nghị tung toàn bộ lượng thuốc nổ mang theo vào pháo đài, vòng thành của pháo đài cuối cùng cũng bị công phá. Nguyễn Hữu Nghĩa hạ lệnh cho toàn bộ binh lính và dân binh lui vào phía trong bệnh viện dã chiến để cố thủ, không cho phép quân địch có thể tiến xuống dưới hầm. Lúc này chiến sự diễn ra ngày trong chính lâu đài của tộc Ái Tân Giác La.

Bên trong lâu đài từng dãy cầu thang là chiến trường, từng cây cột đá là công sự, hai bên vờn nhau đã đến lúc chiều tối. Cả hai bên gần như kiệt sức. Quân Đại Việt dần dần bại lui, hơn một trăm binh sĩ còn lại đã bị dồn vào đến đường cùng trước cửa hầm bên dưới là bệnh viện dã chiến. Chỉ cần quân địch đánh bại bọn hắn ở cửa hầm này, toàn bộ dân chúng thành Địch Lực, toàn bộ thương binh bên dưới sẽ đại nạn lâm đầu.

- Giết vào trong. Chiến thắng chỉ còn cách chúng ta một bước.

Tôn Sĩ Nghị liên tục hô hoán, thúc dục binh sĩ xông vào bên trong lâu đài. Hắn cũng không ngờ rằng chỉ đánh một thành cỏn con, quân số gấp đến mười lần quân địch vậy mà Tây Gốt bị cầm chân suốt sáu ngày, hơn nữa lúc này quân Tây Gốt đã không còn quá bảy ngàn người. May mắn chính là lúc này quân Đại Việt phía bên kia cũng đã sức cùng lực kiệt, chỉ còn cố thủ trước cửa hầm mà thôi.

Ầm, ầm, ầm.

Trước cửa hầm cũng bị bày ra một đạo công sự. Nguyễn Chế Nghĩa, Nguyễn Phúc Lan, Nguyễn Đức Trung chỉ huy hơn một trăm binh sĩ còn lại cố gắng chống cự. Từ quả lựu đạn, từng viên đạn liên tục được ném ra để cản bước quân thù. Ai cũng biết bọn hắn không còn đường lui nữa, đằng sau bọn hắn chính là những người mà bọn hắn cần phải bảo vệ, bọn hắn lùi một bước thì mấy ngàn người phía dưới kia đi đến gần quỷ môn quan một bước.

- Các đồng chí, nhận lấy vũ khí, chúng ta cũng là quân nhân, chúng ta không thể để các chiến hữu của mình chiến đấu một mình được.

Hoa Mai đứng trước cửa cầu thang đi lên, trong bộ quân phục đã ướt đẫm máu hô hoán. Từ phía dưới hầm hơn một trăm vị bác sĩ và hộ lý cũng đã cầm lấy súng, thay đổi chiếc mũ trắng trên đầu bằng mũ sắt, nện giày quân dụng từ bước đi lên phía chiến trường. Bọn hắn là bác sĩ, đúng, nhưng bọn hắn cũng là quân nhân, bọn hắn cũng phải bảo vệ lấy quân kỳ, bảo vệ lấy danh dự của một người chiến sĩ.

- Báo cáo Cục trưởng, một trăm quân y đã tham chiến.

Hoa Mai một tay ôm mũ sắt, đầu cúi xuống hướng Nguyễn Chế Nghĩa la lớn. Nguyễn Chế Nghĩa nhìn thấy một trăm quân y đã thay đổi màu quân phục đi lên đôi mắt khẽ long lên gật đầu nói.

- Tốt lắm, quân y liền giúp ta phòng thủ hai cánh.

- Tuân lệnh.

Công sự của Đại Việt hình vòng cung, hai cánh chính là nơi ít bị tấn công hơn bởi quân định. Có một lớn binh sĩ phía trước cũng sẽ đảm bảo an toàn cho bọn hắn hơn.

Đừng nhìn quân y như vậy nhưng khả năng chiến đấu của bọn hắn không hề thấp. Với các quân binh chủng của Đại Việt, khả năng chiến đấu xếp đầu tiên là các đơn vị lính đặc chủng, tiếp đến là các đơn vị binh lính chiến đấu, dưới hơn là lính hậu cần, cuối cùng là quân y. Thế nhưng trước khi nhập ngũ được phân phối về các đơn vị bọn hắn cũng đã phải trải qua ba tháng huấn luyện tân binh vô cùng khắc nghiệt.

- Cục trưởng, chúng ta hết lựu đạn rồi.

Chiến đấu đến bốn giờ chiều, một thông tin từ bên kho hậu cần đưa đến nhưng cũng không quá bất ngờ. Dù sao sáu ngày liên tiếp chống đỡ không cho quân Tây Gốt tiếp cận chính là nhờ những quả lựu đạn này. Dùng nhiều như vậy, dù là một kho hậu cần như ở thành Địch Lực cũng chịu không nổi.

Thiếu khuyết lựu đạn, lưới lửa của Đại Việt lập tức ít đi, quân Tây Gốt lúc này tranh thủ ào lên, dùng cung tiễn để áp chế quân Đại Việt thủ trên công sự, thậm chí có kẻ dùng chính súng thu được từ quân Đại Việt để bắn trả. Nhìn thấy quân địch đã ngày càng tiếp cận gần hơn Nguyễn Chế Nghĩa la lớn.

- Toàn bộ lính chiến đấu chuẩn bị cận chiến, không được để cho bọn hắn vượt qua công sự, quân y tiếp tục bắn trả. Nguyễn Đức Trung cùng ta lên. Giết!

- Giết!

Theo tiếng gào lớn của các binh sĩ Đại Việt, những tên lính Tây Gốt vừa vất vả leo qua tường công sự lập tức phải đối mặt với các binh sĩ Đại Việt đã cầm sẵn lưỡi lê xông đến.

- Còn có ta đây.

Nguyễn Phúc Lan la lớn cũng xông lên. Lấy Nguyễn Chế Nghĩa làm trung tâm, Nguyễn Phúc Lan bên phải, Nguyễn Đức Trung bên trái, ba người như ba chiếc máy quét, kéo theo giàn trung quân của Đại Việt tử thủ công sự, bất kỳ kẻ địch nào xông lên liền bị lưỡi gươm chặt đầu.

- Bắn, nhằm thẳng đến ba tên kia mà bắn.

Ba người quá nổi bậc, Tôn Sĩ Nghị lập tức hạ lệnh triệt hạ. Quân Tây Gốt vẫn xông lên, thế nhưng một đội cung tiễn thủ lập tức từ bên ngoài tràn vào bên trong, hơn trăm cung tiễn thủ đồng loạt giương cung nhắm đến ba vị thủ lĩnh của quân Đại Việt.

- Bắn tên!

- Cẩn thận!

Phập, phập!

Ba người cũng nhận ra nguy cơ, mũi tên thực sự nhiều lắm, dù bọn hắn có là thần tiên cũng không thể nào đón đỡ tất cả được. Nguyễn Chế Nghĩa và Nguyễn Đức Trung lập tức lăn người xuống trốn dưới công sự, thế nhưng Nguyễn Phúc Lan lại không nhanh như vậy, hai mũi tên lập tức đâm thẳng vào vai và đùi của hắn. Nguyễn Phúc Lan hô thảm một tiếng liền ngã xuống nền gạch, thế nhưng cũng nhờ vậy mà cũng cứu được hắn một mạng.

- Cứu thành chủ đại nhân.

Ầm, ầm.

Hoa Mai nhìn thấy địch quân xông đến không hề chậm trễ rút khẩu súng ngắn P05B nổ liền hai phát súng bắn hạ địch nhân, hai binh sĩ khác lập tức kéo Nguyễn Phúc Lan lùi về phía sau. Thế nhưng lúc này mất đi mũi nhọn, quân Tây Gốt lập tức tràn lên đánh lui quân Đại Việt lui về phía sau. Quân y lúc này cũng không thể bắn yểm trợ được nữa mà đồng dạng lắp lưỡi lê vào súng cùng với quân Tây Gốt đánh giáp lá cà.

- Tốt lắm, giết bọn chúng!

Tôn Sĩ Nghị phấn khởi hô lớn. Chiến thắng đã đến nơi, quân Đại Việt rõ ràng đã không thể thủ được nữa, chỉ là cố kéo dài hơi tàn mà thôi.

- Báo! Tướng quân, bên ngoài thành xuất hiện rất nhiều quân Đại Việt!

- Cái gì?

Đang lúc vui sướng bỗng nhiên một tin báo đưa đến làm Tôn Sĩ Nghị không khỏi giật mình. Hắn đã nghiên cứu rất kỹ, quân chủ lực của Đại Việt đóng ở Sơn Hải quan có nhận được tin muốn đi đến được tòa thành này ít nhất cũng phải mất đến một tuần. Đây mới chỉ là ngày thứ sáu, làm sao địch nhân có thể đánh đến đây được?

Nhìn thấy thắng lợi trước mắt Tôn Sĩ Nghị quát lớn.

- Áo Lỗ Xích, ngươi nhanh thống lĩnh bốn ngàn quân xông ra phía bên ngoài, không được để chúng đánh được vào trong này.

- Tuân lệnh tướng quân.

Lúc ra đi Tôn Sĩ Nghị cũng đã quyết tử. Đánh một thành Địch Lực hậu cần của quân Đại Việt sẽ bị cắt đứt ít nhất là mười ngày. Thời gian đó cũng đủ để quân chủ lực từ triều đình trung ương có thể kịp thời đến cứu viện cho Vương tử điện hạ. Còn hắn... sống hay chết, không quan trọng, chỉ cần có thể phá hủy được kho vật tư ở đây là được.

===================Ta là đường phân cách================

Phía ngoài thành Địch Lực, Dương Khoan Khoáng cuối cùng cũng đã dẫn được quân cứu viện đến. Chỉ là khác với tưởng tượng của Nguyễn Chế Nghĩa, quân hậu cần vận U66Aa lương lần này không phải chỉ là một ngàn quân mà là đến hai tiểu đoàn do đích thân Lê Lai dẫn đội.

Bởi lần này vận chuyển đều là những vũ khí mới nhất của Đại Việt cung cấp cho quân viễn chinh để kết thúc chiến tranh, chuyến hàng này vô cùng quan trọng. Do đó Lê Lai đích thân áp tải đi thẳng đến chiến trường. Bất ngờ lại gặp được Dương Khoan Khoáng dẫn theo năm mươi hiến binh đến báo thành Địch Lực báo nguy. Lúc này Lê Lai quyết đoán hạ lệnh để hai trăm binh sĩ ở lại tiếp tục áp tải đại lượng lương thực, vật tư. Một ngàn tám trăm binh sĩ còn lại áp tải theo pháo, đạn pháo dắt lên xe ngựa gấp rút ngày đêm chạy đến thành Địch Lực, cuối cùng bọn hắn cũng đã đến được sớm hơn một ngày. Thế nhưng lúc này trên cổng thành Địch Lực đã thay đổi màu quân kỳ.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.