Đế Chế Đại Việt

Chương 487: Báo thù



- Chúng ta đã đến muộn sao?

Lê Lai sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn đã cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để đến nơi này, thế nhưng xem ra vẫn chậm trễ. Lúc này thành Địch Lực đã bị đóng giữ. Dương Khoan Khoáng lắc đầu nói.

- Cục trưởng, theo ta không phải là như vậy. Ta nghe Nguyễn Trung tá nói quân địch quá đông, bọn hắn phải lui vào trong tổ chức chiến đấu trong đô thị. Do đó hẳn bây giờ chiến sự vẫn còn đang tiếp tục.

Lê Lai nghe vậy sắc mặt hoãn lại một chút, quyết tâm nói.

- Được, đánh. Dù có đến chậm cũng phải bảo vệ được thân xác của các huynh đệ. Truyền lệnh, chuẩn bị tấn công. Pháo binh chuẩn bị bắn cấp tập.

Lúc này quân Tây Gốt phía trên thành Địch Lực nhìn thấy quân Đại Việt kéo đến cũng náo loạn vội vàng triển khai phòng ngự. Bọn hắn biết rõ chiến sự bên trong thành vẫn chưa hề kết thúc, do đó bọn hắn cần phải thủ vững ở đây.

- Khai pháo!

ẦM! ẦM! ẦM!

Những tiếng pháo còn lớn hơn cả những tiếng pháo mà trước đây quân Tây Gốt từng nghe được. Cách đó chỉ một dặm mười ổ pháo 120 ly toàn diện khai hỏa, theo sau đó là các ổ pháo 75 ly, 37 ly cũng hướng về phía tường thành mà bắn, những tiếng đạn rít kinh người, đạn pháo như thiên thạch từ trên trời cao rơi thẳng xuống đầu thành lập tức phát nổ, thành Địch Lực bốc lên lửa khói mù mịt.

Bên trong thành đang trên đường chạy ra Áo Lỗ Xích cũng nghe được tiếng pháo nổ cũng vô cùng kinh hãi. Bọn hắn bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch đầy sợ hãi. Tường thành cách bọn hắn chừng ba trăm mét, từ nơi này bọn hắn vẫn còn còn có thể thấy được đỉnh của tường thành. Thế nhưng chỉ sau những tiếng nổ lớn, tường thành nổ tung tóe đầy gạch đá và máu thịt, chỉ trong một loạt pháo đầu mản tường thành phía Đông vậy mà đổ sụp xuống.

- Làm sao có thể?

Áo Lỗ Xích kinh hãi. Từng dùng thuốc nổ để tấn công thành Địch Lực hắn rõ ràng tường thành Địch Lực tuy không vững chắc như thành Giang Ninh, thế nhưng muốn đánh sụp như vậy cũng rất khó khăn. Làm sao chỉ sau một loạt tiếng nổ mà trở thành một đống phế tích như vậy, để làm điều này phải có bao nhiêu thuốc nổ đây?

Rít!

- Cẩn thận, có đạn pháo bay đến!

Binh sĩ Tây Gốt biến sắc, thế nhưng đã muộn, mặt đất xung quanh bọn hắn nổ tung tóe, công trình đổ sụp, từng mảnh thi thế bị xé thành thịt vụn vương vãi khắp nơi. Trời đất như sụp đổ, bọn hắn chỉ nghe thấy tiếng nổ, cột bụi bốc lên cao rồi sau đó tất cả liền trở nên tối đen như mực.

Bên ngoài Lê Lai sau khi nhìn thấy tường thành bị bắn đổ sụp vẫn không hề hạ lệnh tấn công mà tiếp tục lệnh cho pháo binh chỉnh lại tọa độ bắn pháo phía sau lưng tường thành. Hắn muốn chặn đường lui, tiêu diệt toàn bộ binh sĩ Tây Gột từ tường thành chạy vào phía trong. Áo Lỗ Xích vô tình nằm cũng trúng đạn, bị đạn pháo rơi thẳng xuống đầu.

- Toàn quân, tấn công!

- Xung phong!

Theo mệnh lệnh hạ xuống, Dương Khoan Khoáng dẫn đầu một trăm năm mươi Vũ cảnh xông lên phía trước đầu tiên phóng đến tường thành Địch Lực nay đã trở thành phế tích, theo sau là hai trăm kỵ khác của quân hậu cần do Lê Lai dẫn theo sau. Chỉ lưu lại hai trăm binh lính pháo binh, còn lại một ngàn bảy trăm người toàn bộ đều xung phong, mang theo ý chí quyết tâm giải cứu những huynh đệ của mình bên trong thành.

- Giết!

Nhìn thấy quân Tây Gốt vẫn còn đang choáng váng vì ba loạt đạn pháo, vẫn chưa nên hình dáng gì, kỵ binh Đại Việt gào thét xông thẳng đến giơ lên đồ đao nhất loạt chém xuống. Con đường vốn được quân Tây Gốt dọn dẹp sạch sẽ vô tình giúp cho bước tiến của quân Đại Việt càng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc bọn hắn đã gặp đám tàn quân bị đạn pháo bắn cho tơi tả của Áo Lỗ Xích.

Nơi này thực sự đã bị đạn pháo san thành bình địa, trong vòng đường kính năm trăm mét xung quanh hầu như không còn mấy kiến trúc còn đứng đó, nếu còn lại thì cũng bị lửa cháy bốc PBuHv lên hừng hực, xung quanh là thi thể không toàn vẹn của binh sĩ Tây Gốt, hay binh sĩ Tây Gốt bị thương nằm la liệt bên cạnh cách phế tích. Bị hàng chục khẩu pháo bắn trúng, đạo quân này gần như bị phế bỏ.

- Cản bọn chúng lại.

Áo Lỗ Xích quần áo cũng rách rưới, may mắn vừa rồi hắn chỉ bị uy lực của vụ nổ hất văng đi mà không bị nổ tan xác. Hắn cố gắng ổn định, tập hợp lại đội hình thì quân Đại Việt đã xông đến, hơn ba trăm kỵ binh dẫn đầu như một lưỡi đao xé toạt hoàn toàn đám quân Tây Gốt đang còn ngơ ngát trên đường, đồ đao chém xuống, đầu rơi máu chảy, không gì có thể cản được quân Đại Việt dũng mãnh.

- Chết!

Lưỡi đao của Dương Khoan Khoáng hướng đầu của Áo Lỗ Xích chém thẳng xuống, hắn vội vã vung loan đao lên đón đỡ. Leng keng một tiếng, lưỡi đao của Dương Khoan Khoáng vậy mà xảo diệu một đường lướt trên sống đao của Áo Lỗ Xích cắt ra một vết thật sâu trên vai của hắn.

Phập!

Áo Lỗ Xích còn chưa kịp cảm thấy may mắn vì Dương Khoan Khoáng chỉ lướt qua thì một mũi thương đã chuẩn xác đâm thẳng vào lồng ngực của hắn. Áo Lỗ Xích cảm thấy chân mình rời khỏi mặt đất. Lê Lai nhất cao thanh trường thương mang theo thân thể của Áo Lỗ Xích, hai tay khẽ vung mạnh, Áo Lỗ Xích bị lực quán tính hất văng vào trong một đống phế tích, lồng ngực thêm lần nữa bị một thanh gỗ sắc xuyên thủng, thân thể hắn treo ở đó, đôi mắt trừng lớn, những hình ảnh cuối cùng hắn thấy trên cuộc đời này chính là vó sắt của kỵ binh Đại Việt dẫm đạp lên thi thể của quân Tây Gốt mà tiến sâu vào bên trong thành.

- Tướng quân, không xong rồi, quân Đại Việt đã đánh tới đây.

Tôn Sĩ Nghị sửng sốt. Làm sao có thể, mới chỉ nửa canh giờ, làm sao quân Đại Việt có thể đến nhanh như vậy được. Áo Lỗ Xích là đầu heo sao? Bốn ngàn quân vậy mà chỉ ngăn cản được quân Đại Việt nửa canh giờ?

- Các huynh đệ bên trong, chúng ta đến giải cứu mọi người đây.

Tưởng chừng như đã kiệt lực, quân Đại Việt bên trong lâu đài bỗng nghe một tiếng hô lớn, liên tiếp theo đó là những tiếng nổ ầm ầm của lựu đạn như tiếp thêm sức mạnh cho bọn hắn. Ai cũng vui mừng hô lớn.

- Quân cứu viện, quân cứu viện đến rồi!

- Anh em, giết hết bọn chó này.

- Xung phong!

Sĩ khí lên cao ngút trời, quân Đại Việt bên trong vậy mà biến từ thế thủ thành thế công, từng bước đẩy lùi quân Tây Gốt về phía sau. Nhìn thấy quân Tây Gốt cũng đã mệt rã rời, sĩ khí lại xuống thấp, Nguyễn Chế Nghĩa nói.

- Nguyễn Đức Trung, thả ra chiến cẩu!

- Tuân lệnh!

Nguyễn Đức Trung lập tức chạy xuống hàm, lát sau những tiếng sủa in ỏi từ phía dưới hầm vọng lên, từ trong bóng tối hàng chục con quân khuyển và cảnh khuyển phóng ra lao thẳng về phía quân Tây Gốt, bọn chúng dùng chính hàm răng, móng vuốt của mình mà cắn xé quân Tây Gốt đã rụng rời tay chân. Đội chiến cẩu này Nguyễn Chế Nghĩa đã mai phục từ suốt ngày hôm qua, đây chính là phương án cuối cùng, khi quân Tây Gốt tiến vào được trong hầm thì sẽ thả chúng ra. Các chiến cầu đã chờ đợi suốt mười sáu tiếng đồng hồ rồi mới đến được thời khắc này.

- Toàn quân, giết!

- Xung phong!

Nương theo bước chân của chiến cẩu quân Đại Việt bắt đầu phản kích. Từ dưới hầm bách tính của thành Địch Lực vậy mà cũng tràn lên phía trên, còn có một số thương binh có thể đi lại được, trên tay bọn hắn không phải là súng, không phải là đao thương, giáo mác mà là gậy gộc, cuốc, xẻng, mà tất cả cũng đều là người già và phụ nữ. Một lão ông ngoài sáu mươi cầm trên tay một cây cuốc vậy mà quát lớn.

- Mọi người, xông lên giết bọn chó Tây Gốt!

- Giết!

Quân dân bên trong thành Địch Lực đánh ra, quân cứu viện Đại Việt từ ngoài đánh vào. Bị kẹt cứng hai đầu, quân Tây Gốt vốn mệt mỏi chịu không nổi đã hoàn toàn vỡ trận. Tôn Sĩ Nghị nhìn chiến trường hoàn toàn biết mình đã xong. Hắn không thể phá hủy được thành Địch Lực, cũng không thể kéo dài được thời gian cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Hắn rõ ràng thành Giang Ninh chắc chắn sẽ bị mất, nếu không may mà nói Tây Gốt cũng sẽ mất luôn Đông thành, đồng nghĩa với gần một phần bảy lãnh thổ của Tây Gốt bị thu hẹp.

- Ách!

Hai binh sĩ Tây Gốt hét thảm ngã lăn xuống dưới chân của Tôn Sĩ Nghị. Ngẩng đầu lên hắn liền thấy được Nguyễn Chế Nghĩa. Vẫn cầm trên tay một thanh trường thương giống năm ngày trước. Thế nhưng lúc này thế cục chiến trường đã thay đổi, bên áp đảo đã không phải là Tây Gốt mà là Đại Việt.

- Vì năm trăm huynh đệ ở tiền đồn, ta nhất định sẽ không để ngươi có cơ hội trở thành tù binh.

Nguyễn Chế Nghĩa lạnh lùng nói. Năm trăm binh sĩ vì hắn, vì Tôn Sĩ Nghị mà đã phải hi sinh, Tôn Sĩ Nghị tuyệt đối phải chết. Tôn Sĩ Nghị cũng đáp trả.

- Ta cũng không muốn làm tù binh.

- Chết!

Nguyễn Chế Nghĩa quát lớn cầm thương xông đến, Tôn Sĩ Nghị bởi một tay bị thương không thể dùng song chùy mà phải thay thế bằng một thanh đao. Nguyễn Chế Nghĩa vốn bị thương, chiến đấu suốt mười sáu tiếng đồng hồ, Tôn Sĩ Nghị bị thương một bên tay hai bên đánh nhau vốn là Nguyễn Chế Nghĩa thiệt hơn một chút. Thế nhưng Nguyễn Chế Nghĩa thứ nhất là tuổi trẻ, thứ hai lúc này khí thế của hắn đã đè Tôn Sĩ Nghị một đầu. Từ lúc mới bắt đầu trường thương Nguyễn Chế Nghĩa như linh xà, lại uy mãnh như thiên long liên tục tấn công, Tôn Sĩ Nghị vất vả phòng ngự, thế nhưng theo thời gian hắn lại càng thua thiệt, càng tốn sức, bên hông, bên tay đã bị lưỡi thương cắt ra cho mấy đường.

Phanh! Rắc!

Bất ngờ Nguyễn Chế Nghĩa xoay cán thương, đầu bịt sắt chuẩn xác đánh vào cẳng tay của Tôn Sĩ Nghị. Hắn chỉ thấy cánh tay còn lại của mình như bị phế, xương cánh tay bị gãy vỡ, bàn tay cũng không thể nắm được thanh loan đao rơi thẳng xuống đất.

- Quỳ xuống cho năm trăm anh em của ta bồi tội đi!

Lưỡi thương xé gió, trong vòng một giây, hai thương cắt đứt hai bên gân chân của Tôn Sĩ Nghị. Thân hình của hắn mất đi sức mạnh liền quỳ xuống trên nền gạch. Đôi mắt của Nguyễn Chế Nghĩa long lên, cuối cùng hắn cũng đã có thể sống đến giờ phút này, hắn đã không phụ lòng những binh sĩ đã hi sinh. Nhìn Tôn Sĩ Nghị như đã mất đi ý chí chiến đấu, Nguyễn Chế Nghĩa lạnh lùng nghiến ra từng chữ.

- Chết đi!

- Nguyễn Trung tá, xin dừng tay!

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.