Lê Lai và Dương Khoan Khoáng lúc này đã đánh được vào bên trong lâu đài. Quân Tây Gốt gần như đã vỡ trận, lớp lớp đầu hàng, buông bỏ chống cự, chiến đấu liên tục mười sáu giờ, bọn hắn đã quá mệt mỏi, không thể nào chống lại được quân Đại Việt xông đến như lang như hổ. Nhìn thấy Nguyễn Chế Nghĩa muốn hạ sát Tôn Sĩ Nghị Lê Lai lập tức la lớn. Tướng lĩnh của địch nhân bắt sống được có thể khai thác được lượng lớn thông tin, tựa như là Quách Nhân Quý vậy, Đại Việt từ hắn thu được rất nhiều tin tình báo.
- Nguyễn Trung tá, xin dừng tay!
Nguyễn Chế Nghĩa mắt hổ khẽ liếc nhìn liền thấy được Lê Lai và Dương Khoan Khoáng đáng cực nhọc vượt qua đám tàn binh Tây Gốt xông đến. Hắn khẽ hừ một tiếng trong họng.
- Chết!
Dứt lợi mũi thương lao thẳng đâm xuyên cổ họng của Tôn Sĩ Nghị. Thậm chí địch tướng không kịp hô lên một tiếng, đôi mắt trợn trừng ngã gục xuống dưới sàn nhà đẫm máu. Nguyễn Chế Nghĩa buông cán thương, đôi mắt nhìn về phía khoảng trời phía xa bên ngoài hành lang gào lớn.
- Các huynh đệ, xin yên nghỉ.
Tiếng thét của Nguyễn Chế Nghĩa như vang vọng cả thành Địch Lực, một tiếng thét phóng thích bao nhiêu nổi uất ức, hận thù mà Nguyễn Chế Nghĩa đã giấu trong lòng suốt mấy ngày nay. Lê Lai nhìn thấy cũng chỉ đành thở dài, hắn rất hiểu rõ cảm giác của Nguyễn Chế Nghĩa, cũng rõ ràng vừa rồi Nguyễn Chế Nghĩa đã nghe thấy lời của mình nhưng vẫn quyết tâm xử tử Tôn Sĩ Nghị. Thu lại tâm tình Lê Lai quát lớn.
- Tướng lĩnh của các ngươi đã chết, còn không mau chóng đầu hàng!
- Đầu hàng không giết!
Gần hai ngàn binh sĩ cứu viện đồng loạt hô lớn, tiếng gọi hàng truyền thẳng vào tai từng binh sĩ Tây Gốt. Lần lượt từng người, từng người buông bỏ vũ khí đầu hàng. Thế nhưng giết chóc vẫn tiếp tục, những binh sĩ và cả dân chúng của thành Địch Lực sớm đã giết đỏ cả mắt, bọn hắn không hề muốn dừng lại, bọn hắn muốn báo thù cho chiến hữu, cho người thân của mình.
- Dương Trung úy, hiến binh, mau ngăn cản bọn hắn lại.
Dương Khoan Khoáng vội dẫn theo thuộc hạ của mình lao đến ngăn cản cuộc giết chóc, nàng liền ôm lấy Nguyễn Đức Trung lớn tiếng quát vào tai hắn nói.
- Nguyễn Trung úy, đồng chí, tỉnh táo, ngươi là hiến binh, ngươi phải chấp hành quân lệnh.
Ban đầu Nguyễn Đức Trung còn vùng vẫy, thế nhưng nghe đến hai chữ quân lệnh hắn liền sững người lại. Đúng, bọn hắn là hiến binh, vốn là để ngăn chặn các hành vi sai trái, không cấp hành mệnh lệnh của binh lính. Đầu tiên chính bọn hắn cũng phải chấp hành quân lệnh.
- Dừng tay lại!
Thế nhưng Nguyễn Đức Trung không phải là người hạ lệnh, mà người vừa quát lớn lại chính là Nguyễn Chế Nghĩa. Nguyễn Chế Nghĩa quát lớn.
- Toàn bộ quân phòng ngự dừng chiến đấu, tại chỗ nghỉ ngơi!
Lần thứ hai quát lớn, không chỉ là các binh sĩ mà cả dân chúng thành Địch Lực cũng đều dừng tay. Lê Lai thấy vậy cũng thở dài một hơi gấp gáp nói.
- Binh sĩ bắt áp tải tù binh, quân y trợ giúp cứu trợ thương binh.
Hơn một ngàn binh lính hậu gần lập tức thực thi mệnh lệnh, các quân y còn khỏe mạnh, còn có thể hoạt động cũng bắt đầu cấp cứu cho những người bị thương. Lê Lai đi đến bên cạnh Nguyễn Chế Nghĩa khẽ lắc đầu.
- Nguyễn Chế Nghĩa, ngươi thật là...haiz!
Hắn chỉ biết thở dài mà thôi, hành vi của Nguyễn Chế Nghĩa rõ ràng chính là chống lại quân lệnh, cố tình giết chết Tôn Sĩ Nghị. Nguyễn Chế Nghĩa liếc nhìn hắn tay chào một cái quân lễ nói.
- Bẩm Thượng tá, vừa rồi chính là chủ trương của ta. Mọi việc ta sẽ chịu trách nhiệm trước Tòa án binh.
Nguyễn Chế Nghĩa biết rõ mình vi phạm điều luật quân đội, thế nhưng nếu cho hắn làm lại một lần nữa hắn vẫn sẽ làm như thế. Lê Lai khẽ thở dài. Hắn cũng muốn bao che cho Nguyễn Chế Nghĩa, rất rõ ràng trong hoàn cảnh đó hắn cũng sẽ làm như vậy, thế nhưng quân lệnh như sơn, người vi phạm phải chịu trách nhiệm, huống chi trong quân đầy rẫy Ám bộ trực tiếp phụ trách với Bệ hạ, chuyện này không giấu được. Lê Lai trịnh trọng nói.
- Nguyễn Chế Nghĩa, hiện tại lập tức giao lại quyền chỉ huy, đến Sơn Hải quan nghỉ ngơi, chờ lệnh.
Thân là chỉ huy của hiến binh nhưng lại vi phạm quân lệnh, Nguyễn Chế Nghĩa tạm thời bị đình chỉ chức vụ đến Sơn Hải quan chờ xử lý, tạm thời Lê Lai sẽ tạm quyền thay thế Nguyễn Chế Nghĩa.
Quân Đại Việt thu dọn chiến trường, không chỉ là bên trong pháo đài trung tâm mà là cả tòa thành trì này. Suốt sáu ngày, cả thành phố đã biến thành chiến trường, đâu đâu cũng là phế tích, xác người đầy rẫy, đường phố bị phá hoại.
Lúc này bọn hắn mới tìm ra được những nơi mà các binh sĩ, hiến binh Đại Việt đã cố thủ khi bị tách 1yH3b ra khỏi đại bộ đội. Tại một nhà thờ nhỏ của Thần giáo bên trong thành Địch Lực, nhà thờ đã sớm bị thuốc nổ đánh sập mất một nửa, thế nhưng trên vách tường vẫn còn một dòng chữ viết bằng máu.
“Ba chúng tôi đều là người Nghệ An: Vương Thúc Tình, Lý Anh Tạo, Lý Nam Thanh. Chúng tôi chống giữ tại nơi này và đã thề: Thà chết chứ không rời bỏ nơi đây”.
Bên dưới bức tường là ba liệt sĩ hi sinh nằm yên ở đó, trước ngực bọn hắn cắm ít nhất bốn nhánh mũi tên, hầu hết các nhanh mũi tên đều bị bẻ gãy đuôi, chỉ có một mũi tên bắn trúng nơi yếu hại đã kết liễu bọn hắn là còn nguyên vẹn, chứng tỏ bọn hắn đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đến khi sức cùng lực kiệt.
Tại một căn nhà nhỏ cũng có một dòng chữ: “Tôi chết, nhưng tôi không đầu hàng. Vĩnh biệt tổ quốc”. Cách đó không xa là di thể của một hiến binh, chỉ là thân thể hắn đã không toàn vẹn, bị chặt thành tám khúc, vứt mỗi góc nhà một khúc, có lẽ đã bị nhục hình. Lúc ghép lại đầy đủ thi thể của liệt sĩ chỉ thiếu mỗi cái đầu một binh lính hậu cần không kiềm được mà bật khóc lên. Đồng đội hi sinh bọn hắn đã thấy nhiều, thế nhưng đã hi sinh lại còn bị làm nhục như vậy trong lòng bọn hắn tràn đầy phẫn uất.
Cuối cùng cũng không xác nhận được danh tính của liệt sĩ đó. Trong thành có rất nhiều tĩnh cảnh tương tự như vậy, các ổ hỏa điểm phòng ngự của Đại Việt không có một nơi nào đầu hàng. Tổng cộng trận này Đại Việt có một ngàn ba trăm lẻ hai người hi sinh trong đó có ba mươi bác sĩ và điều dưỡng, hơn một ngàn người khác kể cả dân binh bị thương. Quân Tây Gốt hai mươi ngàn quân bị giết đến hơn một vạn, số còn lại đều là thương binh và tù binh bị bắt sống lên đến gần một vạn người. Toàn bộ bọn hắn sẽ bị giam giữ chờ đợi giải về Hải Vân quan.
Phải đến hai ngày tiếp theo đó từ hướng Sơn Hải quan một đội Long kỵ binh đến hai ngàn binh sĩ của Chương Thánh quân do Trần Quốc Toản dẫn đầu mới chạy đến được thành Địch Lực. Khoảng các từ Sơn Hải quan chạy đến quá xa, lúc Bộ chỉ huy tiền phương nhận được tin báo đã hạ lệnh Long kỵ hành quân nhanh nhất có thể để cứu viện, thế nhưng vẫn chậm mất hai ngày. Nhìn thấy tường thành đổ sụp, công trình cháy thành than đen đã tắt khói ai cũng không kiềm được hít một hơi lạnh. Chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ biết trận chiến thực sự thảm liệt đến mức nào. Máy mắn chính là tuy bọn hắn đến muộn nhưng Lê Lai lại đến đúng lúc.
- Thành chủ thành Địch Lực Nguyễn Phúc Lan bái kiến Thiếu tướng!
Nguyễn Phúc Lan tuy bị thương, tay vẫn còn treo trước ngực, thế nhưng nghe nói quân cứu viện đến cũng lập tức đi ra chào đón. Lê Lai sau khi chiến đấu kết thúc đã lập tức dẫn theo quân hậu cần và Nguyễn Chế Nghĩa đi Sơn Hải quan. Như hắn nói số pháo này có thể vận chuyển đến nơi sớm bao nhiêu, thì chiến tranh sẽ kết thúc sớm bấy nhiêu. Ở thành Địch Lực hành chính vẫn do Nguyễn Phúc Lan nắm giữ, thế nhưng quân sự liền được giao cho Dương Khoan Khoáng, dù sao bên trong thành cũng chỉ còn không quá trăm người còn có thể chiến đấu. Trần Quốc Toản vội nói.
- Thành chủ còn đang bị thương không cần phải quá vất vả. Ta phụng lệnh của Bộ chỉ huy tiền phương phái đến. Từ nay an nguy của thành Địch Lực sẽ do chúng ta đảm bảo.
=================Ta là đường phân cách==============
Suốt mấy ngày sau hậu cần quân mới có thể đến được đại bản doanh Sơn Hải quan hội ngộ cùng với đại bộ đội. Lê Lai đi thẳng vào Bộ chỉ huy tiền phương gặp Lê Phụng Hiểu và Trần Quốc Tuấn. Nghe nói thành Địch Lực được bảo vệ, quân địch toàn diệt bọn hắn không khỏi thở phào nhẹ nhóm. Lúc này chiến cuộc xem như đã hoàn toàn thuộc về Đại Việt. Nỗ Nhĩ Cáp Xích bên trong thành Giang Ninh đã bị cô lập, bao vây tứ phía. Bây giờ pháo hạn nặng cũng đến. Trần Quốc Tuấn vỗ bàn nói.
- Cuộc chiến này nên kết thúc được rồi.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ