Đó là chuyện của mùa thu năm ngoái, giờ đây đã qua hơn nửa năm, không biết tình hình ở Giao Châu ra sao.
Tin tức về thất bại của đảng Kỷ truyền đến phương Nam, việc chiếm đóng Giao Châu hẳn sẽ thuận lợi hơn nhiều. Trước đó hắn gửi tin về nói rằng trước Lập Hạ có thể quay lại Trường An, hy vọng mọi sự suôn sẻ...
Sau cơn mưa Cốc Vũ, mùa xuân đã đi đến hồi kết.
Đại điển được ấn định vào ngày Lập Hạ. Năm ngày trước Lập Hạ, Thái Thường và Thái Sử Lệnh lại quan sát thiên tượng, sau nhiều lần xác nhận ngày Lập Hạ trời trong mây sạch, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, nếu không người đó sẽ lấy họ làm mục tiêu trừng phạt.
Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt đã đến ngày Lập Hạ.
Ngày này, Bùi Oanh dậy từ khi trời chưa sáng. Nàng thức dậy, thay y phục, chải chuốt. Ngày đại điển, trang phục và kiểu tóc của nàng thật không thể không trang trọng. Tóc đen vấn cao, trên đỉnh đội mũ phượng nạm ngọc, hai đầu mũ phượng cài trâm vàng dài, đuôi trâm mỗi bên buông xuống một dải lụa đỏ thướt tha trước ngực.
Trăm năm qua đều chuộng hai màu đen và đỏ, hôm nay, y phục triều đình của Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn cũng theo đó. Trên mình khoác áo dài màu đen đỏ, tay áo rộng thùng thình, thắt lưng đen vàng thắt chặt, vừa trang nghiêm vừa uy nghiêm.
Áo lễ theo tiêu chuẩn hoàng hậu của Bùi Oanh có vạt áo dài hơn, kéo dài khoảng hai trượng, Tân Cẩm và Vũ Nam Nhiên luôn theo sát phía sau, thỉnh thoảng chỉnh sửa vạt áo cho nàng.
Dùng xong điểm tâm, trời vẫn chưa sáng, nhưng hai người phải xuất phát từ phủ vì giờ lành của đại điển được định vào giờ Thìn.
“Mệt sao?” Hoắc Đình Sơn thấy Bùi Oanh lén ngáp.
Bùi Oanh thành thật thừa nhận: “Có chút mệt.”
Hoắc Đình Sơn cười nói: “Chỉ mệt lần này thôi.”
Chẳng phải chỉ một lần sao, đăng cơ và phong hậu cùng một lúc, cho dù sau này nhi tử hay nữ nhi thành thân, họ là bậc trưởng bối cũng không cần phải dậy sớm như hôm nay.
Hoàng thành Trường An, tòa thành rộng lớn tiễn đưa chủ cũ, hôm nay đón chào chủ nhân mới.
Hắc Giáp Kỵ từ cửa chính của hoàng thành sắp hàng, một đường thẳng tắp vào trong, họ cầm trường kích, thân thể cường tráng, tựa như từng cây dương thẳng đứng.
Ngoài những binh lính cầm trường kích trong Hắc Giáp Kỵ, còn có không ít vệ binh cầm cờ, họ vững vàng giữ cán cờ, từng lá cờ lớn thêu chữ “Ân” bay phấp phới trong gió.
Từ xưa, người khai quốc, bước đầu tiên khi lên ngôi là cầu khấn trời đất, ý rằng mệnh trời đã định.
Đội nghi trượng theo sau Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn, căng lều che, lều tròn đỉnh dài có tua rua lắc lư trong gió.
Bậc thềm lớn dẫn lên thiên đài như một thanh kiếm dài đ.â.m chéo vào đất, đầu bậc thềm nối liền với tấm thảm dài lộng lẫy, tựa như con đường hoa rực rỡ trong tương lai.
Lễ tế trời, thường chỉ có tân đế một mình, nhưng hôm nay trên thiên đài có thêm một bóng hình khác. Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn cùng bước lên đài cao, từng bước, từng bậc, cuối cùng lên đến đỉnh.
Đỉnh đồng xanh đã được đặt sẵn, trên bàn dài đặt đầy đủ tam sinh thái lao gồm heo, bò, dê.
Dâng hương, quỳ bái, dâng rượu, để tấu lên trời đất.
Khi Bùi Oanh hoàn tất việc dâng rượu cuối cùng, những tiếng chuông đồng xung quanh vang lên, tuyên bố lễ thành, đồng thời dưới đài cao, các cờ “Ân” được hàng trăm cầm cờ đồng loạt giương cao.
Trong tiếng cờ phấp phới, những tiếng kèn đồng nặng nề vang lên, dưới đài các võ tướng và mưu sĩ phân ra hai bên. Tần Dương, Trần Nguyên, Công Tôn Lương và những người theo Hoắc Đình Sơn từ U Châu đánh thiên hạ đứng hàng đầu.
Chư vị bách quan đều cúi đầu quỳ bái.
“Phu nhân, đây chính là thiên hạ của chúng ta.” Trong tiếng tù và, bên tai vang lên giọng nam trầm thấp.
Bùi Oanh nghe tiếng quay đầu, thấy hắn đang nhìn về phương xa.
Ánh sáng ban mai rơi xuống khuôn mặt góc cạnh và chiếc mũ miện của hắn. Mười hai chuỗi ngọc mũ rủ xuống, để lại những bóng mờ nhè nhẹ trên đôi mắt sâu thẳm, khiến ánh nhìn ấy càng thêm khó dò.
Hắn đã bước qua tuổi bốn mươi, tóc mai điểm bạc, nơi khóe mắt đã hằn vài đường nét thời gian, nhưng giờ phút này, khí thế trên người hắn không gì sánh được.
Chư vị triều thần đều đang quỳ bái, tiếng chuông nhạc vang lên chúc mừng hắn đăng cơ làm đế, lá cờ thêu chữ “Ân” tung bay trong gió như dâng lên lời chúc phúc.
“Dưới gầm trời, không đâu không phải là đất của vua; trên bờ cõi, không ai không là thần dân.”
Có lẽ vì Bùi Oanh hồi lâu không đáp, hoặc cũng có thể là vì nhận ra ánh mắt nàng đang dõi theo, Hoắc Đình Sơn quay đầu nhìn nàng. Hắn nhìn thẳng vào mắt Bùi Oanh, mỉm cười, rồi lại nói lần nữa: “Ta và phu nhân cùng chung thiên hạ này.”
Sau này, mỗi khi Bùi Oanh hồi tưởng lại ngày đăng cơ hôm ấy, ngoài việc cảm thấy đầu rất nặng, thân thể mỏi mệt, ấn tượng sâu sắc nhất của nàng vẫn là đôi mắt mang ý cười của Hoắc Đình Sơn trên Thiên Thai.
Người nam nhân đã đăng cơ làm đế, trở thành Thái Tổ của một quốc gia, đã mỉm cười nhìn nàng, nói rằng muốn cùng nàng chia sẻ thiên hạ này.
Hắn dường như đã thay đổi, nhưng cũng dường như chẳng hề thay đổi.
---
Như Bùi Oanh đã dự đoán, sau tiết Lập Hạ, Hoắc Đình Sơn và nàng lại bước vào một giai đoạn bận rộn.
Làm hoàng đế thật chẳng dễ dàng, nhất là sau khi chính sách khoa cử được công bố. Hoắc Đình Sơn mỗi ngày đều dậy sớm, về muộn. Không nằm ngoài dự liệu, tân chính đã gặp phải một số kháng cự.
Các thế gia đều nhìn ra, một khi khoa cử được thực thi, con đường làm quan vốn bị các môn phiệt nắm giữ sẽ phải đối mặt với sự đả kích mang tính hủy diệt.
Tiếng phản đối từ giới quyền quý ở Trường An không hề nhỏ, nhưng cuối cùng, đều vô ích.
Một vị đế vương khai quốc, tất trong tay phải nắm giữ quân quyền. Nhất là Hoắc Đình Sơn, từ trước đến nay luôn cứng rắn, hắn trực tiếp chọn ra một thế gia phản kháng mạnh nhất để ra tay trừng trị.
Máu nhuộm đỏ đường phố Trường An, các thế gia sống trong nhung lụa còn lại đều bị thủ đoạn sấm sét của Hoắc Đình Sơn dọa cho kinh hãi.
Hoắc Đình Sơn bên này dùng sức mạnh cứng rắn, còn Bùi Oanh bên kia lại lấy nhu hòa đối đãi.
Các buổi trà hội của giới quý phụ lại được nàng tổ chức lần nữa.
Trong buổi trà, Bùi Oanh hướng đến một nhóm quý phụ, than thở: “Bệ hạ trước kia quen đánh trận, làm việc như sấm rền gió cuốn, tính tình có phần nóng nảy. Thật ra, ngài chỉ muốn thúc đẩy tân chính, với Vương gia chẳng có ý kiến gì đâu. Các vị không cần phải lo lắng, phu quân của các vị là rường cột nước nhà, bệ hạ luôn coi trọng hiền tài, còn mong chờ các công tử của các vị thay dân thỉnh nguyện nữa đấy.”
Vương gia chính là thế gia nhảy cao nhất, bị Hoắc Đình Sơn lôi ra làm gương.
Những lời Bùi Oanh vừa nói, nửa phần đầu, chẳng quý phụ nào tin nổi.
Với Vương gia chẳng có ý kiến gì?
Nếu không có ý kiến, làm sao có thể triệt hạ cả dòng chính của Vương gia?
Người thì chết, kẻ thì bị lưu đày. Dường như chỉ trong một đêm, Vương thị Trường An đã sụp đổ.
Nhưng nghe đến phần sau, nhóm quý phụ liền hiểu rõ. Hôm nay buổi tiệc danh nghĩa là thưởng hoa, kỳ thực là gõ chuông cảnh tỉnh.