Khu Mật Viện

Chương 11: Q1. Chapter 6.1. Tam vương chi biến



Q1. Chapter 6.1. Tam vương chi biến

Thiên hành kiện

Quân tử dĩ tự cường bất túc

Kinh Dịch

Đoan Môn

Hoàng Thành Thăng Long

Từ cửa Đoan Môn ánh đuốc sáng rực phản chiếu lên màu áo giáp trụ lấp lánh chói sáng cả một góc sân. Thái tử rảo bước tiến vào đại điện giữa hai hàng quan viên vừa sụp quỳ hai bên sân Long Trì. Áo choàng nhung đỏ bay phất phới bên ngoài áo bào lụa màu hoàng kim thêu rồng. Thái tử sở hữu dung nhan tuấn tú đĩnh đạc, đôi mắt sáng ngời linh hoạt như điện chớp, chiếc mũi thanh cao trên khuôn mặt đẹp như ngọc, không chút tỳ vết. Y phục hoàng kim lại phản chiếu long lanh trong ánh đuốc ánh đèn giữa khung trời tối đen trông nào có khác thần tướng hạ phàm. Trên trán ngài vấn khăn bên trong, khăn tang buộc ngoài, đội mũ Phù Dung cánh sen cũng bằng vàng, bên hông đeo Thượng Phương bảo kiếm vỏ vàng nạm ngọc chuôi ngà dẫn dầu hai hàng Ngự tiền thị vệ. Đi theo ngay sát phía sau thái tử là hai vị tướng quân cấm vệ Lý Nhân Nghĩa và Lê Phụng Hiểu, hai vị Ngự tiền tướng quân đều mặc giáp trụ hoàng kim, bên trong lụa đen, dẫn đầu hai hàng tả hữu quân Ngự Long.

Lý Nhân Nghĩa đi bên trái, tóc xõa đội mũ trụ màu vàng, vốn là nội nhân nên gương mặt tuấn tú nhưng tóc đã ngả màu muối tiêu, khóe mắt chân chim lộ rõ, tuy vậy ánh mắt sáng quắc vẫn toát lên vẻ mẫn tiệp. Ông vốn là khai quốc công thần, cùng Thái sư á vương Đào Cam Mộc có công đầu trong việc đưa Thánh thượng lên ngôi báu. Vị tướng cấm quân võ thuật cao thâm, làu thông lục thao tam lược, lại từng làm đại sứ của Lý triều sang Bắc phương giao hảo. Ông cầm thanh Phụng Thiên Kiếm chuôi ngà khảm ngọc lấp lánh, thống lĩnh cả thập đạo cấm quân, được Thánh thượng đặc biệt tin cẩn, giao nhiều trọng trách.

Lê Phụng Hiểu đi bên phải, mặt vuông chữ điền đỏ như gấc, thân cao mười thước, hàm én mày ngài, để râu quai nón. Vốn là đô vật vô địch các sới vật ở Đại Cồ Việt, người làng Băng Sơn, Ái Châu, đã rất nổi tiếng từ trước cả lúc nhập cung. Ông là người có sức mạnh phi thường, tinh thông đủ ban võ nghệ nên được Thánh thượng chọn tuyển vào đội Túc vệ, sau vì trung thành tận tụy, được cất nhắc lên chức Vũ vệ tướng quân, theo hầu xa giá, lại được ban Băng Long đao, ngày ngày kề cận bên Thánh thượng.

Thái tử cùng đoàn tùy tùng đi thẳng vào trong điện Càn Nguyên. Đi qua cửa, thái tử rảo bước rồi ôm chầm lấy l·inh c·ữu:

- Phụ hoàng, hài nhi bất hiếu không có mặt chăm lo khi người đau yếu, Phật Mã không kịp được gặp phụ hoàng lần cuối nữa rồi.



Đám quân Ngự tiền lui sang đứng hai bên chính điện, cùng văn võ bá quan toàn thể quỳ rạp xuống hô to rầm trời:

- Vạn tuế! Vạn Tuế! Vạn vạn tuế.

Ôm lấy l·inh c·ữu im lặng một lúc, Thái tử ngước lên nhìn những chiếc gối còn trống, rồi quay sang Vũ Uy Vương nói:

- Các vị hoàng thúc và các hoàng tử vẫn chưa thấy hồi triều, đã sắp đến giờ hành lễ, chắc chúng ta cứ bắt đầu thôi. Chà, cả mẫu hậu cũng chưa hồi cung, không biết người từ Trường Yên về có được bình an không.

Bỗng có tiếng la thất thanh từ cổng Đoan Môn và cửa Quảng Phúc, Thái tử và văn võ bá quan cùng hướng tầm mắt đến Đoan Môn, chợt thấy xa xa mấy bóng Cấm vệ quân chỉ kịp hô lên một tiếng: “Hộ gi...“ rồi rơi từ trên tường thành xuống đất tắt thở, dưới chân thành cũng có mấy bóng Cấm vệ quân đồng loạt ngã ra đất. Bên cạnh mấy cái xác đó là những Cấm vệ quân khác kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, mấy tên tra kiếm vào rồi tiến đến cửa gỗ mở then. Cửa Đoan Môn chầm chậm mở ra kêu két két, sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng kim khí kêu loảng xoảng.

Thái tử buột miệng nói: “Không hay rồi” rồi thở dài lắc đầu.

- Triệu hết các quan vào điện, đóng hết cửa bên chỉ mở cửa chính.

Thái tử ban lệnh.

Đám thái giám chạy ra đóng hết các cửa bên của điện lại. Các thái giám đứng các cửa hô to:

- Thái tử ban lệnh cho các quan được tất cả nhập điện.

Đám quan lại từ từ lui hết vào trong cửa điện. Khi các quan đã lui vào hết, bỗng có bóng người giằng lấy thương của một thị vệ, lao ra ngoài đứng giữa chính môn múa một vòng, chống thương hét lớn:



- Lũ loạn thần tặc tử, để lão gia lấy đầu lũ chúng bay.

Mọi người nhìn ra thì thấy một bóng người to lớn lực lưỡng lại ăn vận vằn vện da hổ theo lối miền ngược, chính là châu mục Lạng châu Thân Thời Quý. Thái tử với tay nói:

- Thân vương xin bớt nóng, đại cục còn chờ Thân vương góp sức.

Lý Bảo Hòa công chúa cũng giơ tay quạt lên nói:

- Thân vương bớt nóng.

Thân Thời Quý quay lại nhìn công chúa gật đầu rồi nhìn lên Thái tử, cúi đầu chắp tay:

- Thần nhất thời căm hận, hành sự lỗ mang, tội đáng muôn c·hết.

Nói đoạn chắp thương lui lại vào cửa điện.

Thái tử quay sang nói với Lý Nhân Nghĩa:



- Dực Thánh Vương, Vũ Đức Vương, Đông Chinh Vương không có ở đây, Lý Tổng quản cũng không, vậy có lẽ quân Điện tiền bốn cổng cùng quân tam phủ đều đã quay mũi giáo. Lý tướng quân hãy dẫn quân phòng thủ hậu điện và cũng tháp tùng các vương phi và Hoàng tôn lánh xuống hậu điện luôn.

- Thần tuân mệnh.

Lý Nhân Nghĩa nói rồi tháp tùng đám vương phi, công chúa ra sau điện, cử hai Hỏa đầu tướng Dương Bình, Quách Thịnh đứng trấn cửa hậu điện Càn Nguyên còn bản thân đứng ở lối vào nối giữa điện trước với điện sau. Một toán lính Ngự tiền cũng lui ra sau điện để tăng viện cho đám binh ở đó, tất cả vào vị trí, gươm giáo, trận thế phòng thủ sẵn sàng.

Ra đến hậu điện, Bảo Hòa công chúa tiến lại gần chị gái Thiềm Hoa, đặt tay lên bụng nàng, nhìn lên, ghé tai hỏi khẽ:

- Mấy tháng rồi chị?

- Ba tháng em ạ. Thiềm Hoa nhìn vào mắt em khẽ trả lời.

Công chúa thứ nhìn chị gái mỉm cười rồi khẽ gật đầu:

- Em ra hoàn thành công việc đã, lát xong việc nói chuyện riêng nhé chị.

Từ đám gia quyến, Bảo Hòa công chúa đứng lên, nhìn Lý Nhân Nghĩa gật đầu một cái rồi đi thẳng ra cửa hậu điện, đến gần một cái lồng chim lớn dát vàng để sẵn bên ngoài, mở cửa lồng để một con chim thoát ra bay lên không trung, chính là con Dời khi nãy.

Cửa Đoan Môn mở toang. Một đám kỵ binh lộp cộp tiến vào sân rồng, một đám kỵ binh nữa từ cửa Quảng Phúc phía sau điện Giảng Võ cũng tiến vào nhập trận. Đi đầu đoàn binh ở Đoan Môn là Đông Chinh Vương Lý Lực, đi phía sau là Dực Thánh Vương bên trái và Vũ Đức Vương bên phải, lót sau cùng là Đỗ Phương và đám binh tướng tam phủ.

Điện tiền tổng quản Lý Phó cùng đám tướng Điện tiền Vệ Trúc, Đàm Thản, Đỗ Giản dẫn đầu toán quân từ cửa Quảng Phúc. Lý Phó chạc hơn ba mươi tuổi, mặt mũi cũng sáng láng tinh anh, phảng phất thần thái của cha là Chiến thần bất bại, mặc giáp đội khôi cũng nhiều phần oai phong lẫm liệt.

Đại binh Tam phủ đều mặc khải giáp, quân Điện tiền mặc giáp mây, cung ngựa gươm giáo trang bị đầy đủ, lầm lũi tiến vào, dàn trận. Ba vương và các tướng mặc giáp màu hoàng kim phản chiếu ánh đèn, ánh đuốc sáng loáng cả một góc sân rồng dưới bầu trời tối đen như mực. Một tiểu tướng đưa loa đồng cho Vũ Đức Vương. Vị hoàng thúc râu dài mấy phân được cắt tỉa đều đặn, đôi mắt sắc lạnh, từ từ đưa loa đồng lên trước miệng và lên tiếng:

- Bè lũ gian thần Lý Nhân Nghĩa, Lê Phụng Hiểu thao túng thiên tử, m·ưu đ·ồ phản loạn, mau mau giao trả Đông cung về lại cho hoàng tộc, sớm quay đầu sám hối thì khỏi tội tru di tam tộc, nếu còn ngoan cố g·iết c·hết không tha.

Tiếng chê bai cười nhạo rộn ràng cả đám quần thần, nhộn nhạo là các tiếng chửi : nào là “lũ vô sỉ“ nào là “phản tặc“ là “đại nghịch bất đạo“... Toán quân Ngự tiền cũng tiến ra ngoài cửa điện bày trận, cầm khiên xếp lên nhau, che chặn kín hàng lang đá chín bậc trước của điện Càn Nguyên. Trận pháp này là trận Linh Quang Kim Quy, trận pháp của Cấm quân chuyên dùng để phòng thủ, đạn tiễn cũng không thể lọt nổi. Các võ tướng không mặc giáp trụ, chỉ áo vải thô không cũng rút gươm của Cấm vệ quân thủ thế vòng trong. Một hàng xạ thủ từ hai cánh quân dàn trận t·ấn c·ông trước bằng cung tên, bằng nỏ, chẳng mấy chốc khiên của đám thị vệ vòng ngoài cùng mặt trước đại điện tên cắm như nhím.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.