Khu Mật Viện

Chương 12: Q1. Chapter 6.2. Được chỗ đáng chết



Q1. Chapter 6.2. Được chỗ đáng chết

Đông cung thái tử Lý Phật Mã bình tĩnh bước từng bậc từng bậc thang rồng, ngồi lên long kỷ, hai tay đặt lên hai đầu rồng, mắt hướng xuống nhìn văn võ bá quan :

- Ta đối với các anh em, các thúc phụ không bạc, nay ba vương làm việc bất nghĩa, quên di mệnh của tiên đế, mưu chiếm ngôi báu, các khanh gia nghĩ thế nào?

Ánh mắt thái tử hướng xuống đám văn võ bá quan vẫn còn đang lặng im rồi dừng lại ở nơi Vũ vệ tướng quân Lê Phụng Hiểu đang đứng bên phải dưới thềm.

- Vũ vệ tướng quân nghĩ sao? Các vương đang lôi tên ngài ra réo đấy. Thái tử nói

Lê Phụng Hiểu cúi đầu chắp tay:

- Thần là quân bảo vệ, lãnh việc công kích, tiêu diệt những kẻ khi quân phạm thượng, chứ việc xét ai sai đến đâu, cần g·iết hay chưa thần không dám cũng như không đủ năng lực nghĩ bàn, vậy chỉ xin chờ lệnh của Đông cung ai g·iết, ai tha, ai bắt, thần xin xả thân hoàn thành nhiệm vụ.

Thái tử lại quay sang hỏi Lý Nhân Ngĩa đăng đứng bên của hậu điện:

- Tâm phúc tướng quân nghĩ thế nào?

Lý Nhân Nghĩa dõng dạc trả lời:

- Việc mưu phản đã rõ, xin lệnh của Thái tử cho lũ hạ thần ra quyết một trận sống mái với đám loạn thần tặc tử kia.



Thái tử thở dài rồi nói:

- Ta lấy làm xấu hổ là Tiên đế mới mất chưa quản mà cốt nhục đã g·iết nhau, há chẳng để cho muôn đời cười chê sao?

Lý Nhân Nghĩa đáp:

- Thần nghe rằng muốn mưu xa thì phải quên công gần, giữ đạo công thì phải dứt tình riêng. Tiên đế cho Điện hạ là người hiền đủ để nối được chí, tài đủ để làm nên việc, nên đem thiên hạ phó thác cho người. Nay giặc đến vây bức cửa cung mà ẩn nhẫn như vậy, thì đối với sự phó thác của Tiên đế ra sao?

Im lặng một hồi, thái tử nhìn xuống quần thần đang quỳ ở dưới, rồi quay sang nói với Nhân Nghĩa, Phụng Hiểu và văn võ bá quan:

- Chỉ là ta không muốn việc ác này truyền ra ngoài, lại muốn chúng tự ý rút quân để được vẹn toàn tình cốt nhục vẫn là hơn cả. - Thái tử trải lòng.

Thái tử nói xong thì quân Điện tiền và phủ binh của ba vương bắt đầu đánh vào chính điện. Đám Ngự tiền cũng mở trận cho một tốp lính ùa ra ứng phó, cùng với đó các võ quan áo vải cũng người lấy giáo, người lấy gươm của lính lao ra chặn bước đám binh phản loạn. Phò mã áo chàm Thân Thời Quý vu·ng t·hương lao lên tả xung hữu đột trước tiên, tiếp sau là thái úy Lý Trưng Hiển và thiếu úy Nguyễn Quang Lợi. Khu Mật Sứ Ngô Đinh cùng hai tả hữu sứ là Lý Đạo Kỷ, Xung Tân và các võ tướng ngoài điện cũng rút gươm của đám Cấm vệ quân, cùng quân Ngự tiền ngoài cửa điện chiến đấu chống trả.

Đào Thái bảo tay cầm cung tên vừa lấy của một cấm quân cũng bước ra sân rồng, rút một mũi tên đầu đã được bọc vải tẩm dầu, đoạn lấy trong áo ra một ống trúc non nhỏ bằng hai đốt ngón tay, thổi vào đầu ống thì bên trong rực lửa rồi châm vào đầu mũi tên bùng cháy, bắn thẳng qua tường thành. Thiếu bảo Đào Xử Trung và Đào Lôi, Đào Điện đứng chắn xung quanh Thái bảo để bảo vệ. Mũi tên rời cung phi thẳng qua tường thành vọt ra ngoài. Làm xong Đào thái bảo nhặt lấy hai thanh kiếm ở sân, cùng Đào Xử Trung và anh em Lôi Điện hòa vào đám loạn binh, đại khai sát giới.

Tuy các tướng đều làu thông binh pháp, võ nghệ cao cường, lại trải nhiều trận nhưng cũng vì không giáp trụ, không kỵ mã lại đương đầu với đội người ngựa, gươm giáo được trang bị từ đầu đến chân cẩn thận nên rất vất vả để đối phó, quân sĩ t·ử t·rận cũng rất nhiều, nhất là mé chiến đấu với quân Thánh Dực của Dực Thánh Vương.

Dực Thánh Vương tóc để xõa đội mặt nạ dát vàng sáng chói, áo choàng đen bay phất phới vương máu loang lổ, ánh kim giáp trụ long lanh, đưa mỗi một đường phác đao đều là những nhát chém chí mạng vào những chỗ hiểm, những chỗ áo giáp cũng không bảo vệ được. Mỗi đường đao lấy mạng hai ba lính Ngự tiền một lúc, mà vốn quân Ngự tiền là quân chủng được huấn luyện cẩn mật nhất nơi cung cấm, bản lĩnh cao nhất trong các chủng loại quân. Mọi người chứng kiến đều tặc lưỡi lắc đầu trước uy vũ của chiến thần Đại Cồ Việt. Cũng đã sáu năm mới có dịp được tận mục sở thị thần lực của vị tướng quân bất bại từng một trận phá tan hơn hai mươi vạn quân Đại lý Đoàn thị. Ngựa của Dực Thánh Vương đi đến đâu, đầu rơi máu chảy, tiếng la thất thanh vọng lên ở đó, xác người ngã xuống cho đến lúc vương tiến tới đối diện trước mặt của một người. Một vị quan đội khăn, áo vải, râu tóc sợi bạc sợi đen, nếp nhăn đã rõ nhưng anh mắt toát lên vẻ kiên cường, cương nghị, đó là Khu mật sứ Ngô Đinh. Dực Thánh vương mỉm cười nửa miệng nói :

- Ông bạn già đồng liêu, ta muốn tính sổ với ông lâu lắm rồi, lão già dám xàm tấu rồi tước binh quyền, chuyển binh mã của bản vương, để hôm nay ta thanh toán với lão một thể luôn.



Ngô sứ hai hàng tóc mai và chòm râu đầu đã điểm bạc, vầng trán cao rộng phẳng, ánh mắt sắc như dao, quay đầu nhỏ một bãi nước bọt rồi ngước lên nhìn chằm chằm vào vị tướng uy mãnh trên lưng ngựa nói:

- Thằng giặc già đáng c·hết, làm bậc cha chú mà không biết khuyên can hậu bối, lại giật dây xúi giục m·ưu đ·ồ phản nghịch, dù bản sứ chỉ là làm theo ý chỉ của Tiên đế, nhưng tước binh quyền của ngươi là việc lão phu chưa bao giờ hối hận, có trách thì trách ngươi không xứng đáng.

Dự Thánh Vương lớn tiếng đáp lại:

- Thiên hạ là do đánh mà có được. Bản vương vào sinh ra tử vì thiên hạ nhà họ Lý, đánh cả trại Như Hồng, phạt cả quân Đại Lý, có trận chiến nào là không có công của ta, há lại không bằng cái đám ủy mị yếu đuối như lũ các ngươi. Thanh lý môn hộ xong bản vương sẽ dẫn quân bắc phạt thống nhất vạn dân, lũ ngu muội chúng bay có làm được gì.

Khu mật sứ hét lớn đáp trả:

- Ảo tưởng. Chịu c·hết đi.

Ngô Đinh cầm gươm lao vào chém Dực Thánh Vương, hai người một trên một dưới đánh nhau, tiếng kim khí vang lên chan chát.

Vũ Đức Vương, Đông Chinh Vương cùng Đỗ Phương cũng xáp lại giao chiến với hai vị tả hữu Khu Mật Sứ và Thái úy Lý Trưng Hiển. Lý Phó cùng mấy tướng tam phủ mặc giáp trụ lao về phía Thân Thời Quý vây đánh nhưng phò mã một người một thương xung trận đối phó chẳng hề nao núng. Đám tướng Điện tiền thì lao xuống dẫn đầu đám quân binh giao chiến với các tướng áo vải. Quân Ngự tiền cùng chư tướng ra sức chống đỡ nhưng những người ngã xuống cũng nhiều không kể xiết.

Quần thần trong điện thấy tình thế đã bắt đầu nguy cấp đều chắp tay cúi đầu, khẩn thiết cầu chỉ:



- Mong thái tử hạ chỉ tiêu diệt nghịch tặc.

Thái tử nhìn xuống, từ từ gật đầu nói:

- Thế cuộc đã như vậy, ta còn tha thiết gì trông mặt ba vương, giờ chỉ biết làm lễ thành phục đứng hầu Tiên đế, ngoài ra đều ủy thác cho các khanh cả.

Cả bọn Lý Nhân Nghĩa và Lê Phụng Hiểu, các Hỏa đầu tướng cùng đám quan viên đồng thanh:

- C·hết vì vua g·ặp n·ạn là chức phận của chúng thần. Nay được chỗ đáng c·hết, còn từ chối gì nữa.

Lê Phụng Hiểu quỳ lạy rồi nói:

- Đám phản tặc ngấp nghé ngôi báu, trên quên ơn Tiên đế, dưới trái đạo tôi con, vậy xin để Phụng Hiểu cùng đám xa giá của Tiên đế lấy đầu chúng dâng lên tân chúa.

Thái tử gật đầu:

- Giết kẻ làm tiền bối học chữ nghĩa mà bày trò phản nghịch, cho Đông chinh vương ngu ấu, cho Dực Thánh Vương võ biền nhưng nhiều công trạng một con đường sống, tha cho những kẻ vứt kiếm quy hàng, xếp vào một góc, còn lại g·iết không tha.

- Tuân mệnh!

Lê Phụng Hiểu đáp một tiếng thật lớn rồi cùng bọn Hỏa đầu Nguyễn Khánh, Đàm Toại Trang, Vũ Ba Tu thống lĩnh nốt đám quân xa giá xông ra ứng chiến.

Đứng giữa cửa điện, Phụng Hiểu quát lớn:

- Lũ loạn thần tặc tử, ăn lộc vua lại ăn ở hai lòng, dẫu có là hoàng thân quốc thích, Phụng Hiểu cung xin Tiên đế chứng giám để c·hặt đ·ầu dâng lên bảo đao ngự ban. Kẻ nào thức tỉnh quay đầu, vứt kiếm đứng ra góc, còn không thì xin để lại hết thủ cấp lại đây.

Các cửa đại điện mở ra, toán Ngự tiền thị vệ tinh nhuệ nhất từ trong điện ùa ra ứng cứu. Lê Phụng Hiểu cùng đám hỏa đầu rút gươm đao đi giữa đám quân tiến ra sân Long Trì đại khai sát giới, những kẻ xông vào đều chạm ánh đao văng máu, thất thanh ngã như chuối đổ, máu huyết loang lổ đỏ cả sân rồng. Tiếng tăm về sức mạnh địch vạn người của Lê Phụng Hiểu đã vang dội từ rất lâu. Năm xưa, ông từng một mình lên núi Hoa Lâm g·iết năm con hổ, xuống làng Đạm Xá nhổ cây đánh tráng niên cả một làng, sức khỏe như thần khiến người người kinh ngạc. Danh tiếng đồn thổi đến tận tai Thánh thượng. Quá ấn tượng trước Phụng Hiểu, nhà vua tuyển thẳng ông vào đội túc vệ, sau thăng Vũ vệ tướng quân. Tuy vậy, sau đó tướng quân ở trong cung kề cận Thánh thượng và huấn luyện quân sĩ, từ đó đến nay cũng ngót hơn chục năm chưa ai một lần nữa nhìn thấy thần vệ thi triển thần uy, nay được chứng kiến tất cả đều sửng sốt.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.