Khu Mật Viện

Chương 13: Q1. Chapter 6.3. Sùng Tiết tướng quân



Q1. Chapter 6.3. Sùng Tiết tướng quân

Trời tối đen như mực bắt đầu đổ cơn mưa, những hạt mưa rơi lộp độp, hòa với máu huyết chảy loang sân, đao kiếm leng keng, ngựa hí vang trời, xác người đổ xuống, máu thịt văng vung vãi vừa hùng tráng vừa bi ai. Phụng Hiểu vừa xả đao vừa tiến đến phía Vũ Đức Vương. Vũ Đức hoảng hốt kéo cương quay lại, con ngựa vươn cả hai chân trước hí lên, người ngựa bỏ mặc lại Xung Tân thương tích đầy mình để phòng vệ trước Vũ Vệ tướng quân.

Phụng Hiểu cười khẩy phi tới hét lớn : “Con súc sinh này“ rồi nhảy lên vung một đấm vào huyệt Thái Dương của con ngựa. Con ngựa Đặc Ma Đại Lý vốn là loài ngựa nổi tiếng về khả năng chịu đựng, được gây giống từ năm vạn con ngựa Dực Thánh Vương bắt về trong trận chiến với Đại Lý, chỉ kịp ré lên một tiếng, ngã vật ra đất, mũi chảy máu, mồm sủi bọt, giật giật mấy cái rồi c·hết tươi.

Vũ Đức Vương ngã xuống rồi lồm cồm bò dậy, mặt mũi vẫn còn đang tối xầm, chưa kịp định thần, kinh hãi vừa ngước lên thì đã thấy cái bóng to lớn như hộ pháp của Lê Phụng Hiểu đứng trước mặt. Chỉ còn kịp thấy ánh kim quang lóe lên một chớp, Vũ Vệ tướng quân tay nắm thủ cấp của Vũ Đức Vương giơ lên cao, máu tươi phun lên từ cổ Vũ Đức rồi thân thể đổ ập xuống, đám quân phản nghịch chung quanh thất kinh đứng sững lại không dám xông lên.

Bỗng có tiếng vó ngựa phi gấp lại, nhìn ra là Điện tiền Tổng quản Lý Phó đang lao đến hét lớn: “Hoàng thúc! Lê Phụng Hiểu để đầu lại đây”. Lý Phó thấy Vũ Đức Vương đã ngã còn phò mã Thân Thời Quý thì càng đánh càng hăng, chẳng chút nao núng nào, thì liền lao tới Lê Phụng Hiểu định trợ giúp cho Vũ Đức Vương nhưng không kịp. Ngựa vừa phi đến gần Phụng Hiểu, Lý Phó vung gươm chém xuống, chỉ thấy Phụng Hiểu lách nhẹ qua một thức né lưỡi gươm rồi đưa lên một đường đao. Con ngựa bỗng đi chầm chậm lại lộp cộp, rồi thấy bóng Lý Phó ngã xuống, có một v·ết t·hương lớn chéo ngực, máu tuôn xôi xả, vết chém từ dưới cổ con ngựa ngược lên người cưỡi, cắt cả con ngựa làm hai khúc, thần lực thật kinh hồn.

Dực Thánh Vương quay sang thấy em và con trai ngã xuống, thất thần hét lớn xông đến : “Vũ Đức, Thằng Phó”. Gã mắt trợn căng, đỏ ngầu nhìn Phụng Hiểu, rồi kéo cương phi tới, bỏ lại vị tướng già Ngô Đinh vẫn đang đứng hồng hộc thở dốc. Hai người Dực Thánh Vương và Lê Phụng Hiểu quần thảo cả trăm hiệp, Dực Thánh cứ chém tới như điên như dại nhưng Phụng Hiểu phía dưới vẫn bình tĩnh đỡ gạt, không nhát đao nào phạm vào thân. Khi hai người giao tranh thì lính Ngự tiền dưới sự chỉ huy của các Hỏa đầu tướng cùng các quan võ áo vải cũng dần lấy lại sỹ khí, lao lên chém g·iết được rất nhiều lính Điện tiền, thế trận rất giằng co.

Bỗng nghe từ ngoài Quảng Phúc có tiếng ngựa hí và vó ngựa của một đạo quân tiến tới. Còn chưa biết là quân nhà nào thì thấy lũ Điện tiền và phủ binh kêu ối á, người ngựa lại ngã xuống. Một vị tướng thống lĩnh đám quân giáp mây cưỡi ngựa qua cửa Quảng Phúc xông vào. Vị tướng tay cầm thương, đầu buộc khăn, mặc áo chàm khoác áo choàng đen, hét lớn: “Lạng Châu vương tử Thân Thiệu Thái đến cứu giá, lũ tặc tử chịu c·hết đi“ rồi tả xung hữu đột chém g·iết như chỗ không người, đám binh tạo phản đã hoảng loạn lại càng thêm phần hoảng loạn.

Rồi lại từ trên mái các bức tường, câu liêm dây thừng từ đâu quăng xuống móc ngược kéo xuôi, rồi lưới có móc thép từ trên trời rơi xuống, chụp lên mình đám phản quân. Một người đứng trên mái hét lớn: "Hỏa đầu tướng Đào Văn Lỗi cứu giá". Nhìn lên thì thấy vô số quân binh cởi trần đóng khố xăm ngực xăm đùi, người ngợm còn ướt nhẹp quăng câu liêm xuống từ trên cao đoạt mạng những kẻ phản loạn ở gần.

Ra là đám quân hai nhà Thân Đào đều được bố trí trong các lâu thuyền, lúc hành lễ đội hình đều vào vị trí, chờ nếu có biến thì lao ra tiếp ứng. Con Dời bay về chính là ám hiệu để báo tin cho họ Thân có quân phản nghịch, còn mũi t·ên l·ửa của Đào Thái bảo là ám hiệu cho quân họ Đào. Quân họ Thân động ngựa cũng là lúc quân họ Đào cũng từ hào nổi lên, quăng thừng quăng câu trèo lên mái. Đội quân phòng ngự như hổ mọc thêm cánh, dần lấy lại được thế thượng phong.

Đám Hỏa đầu tướng Nguyễn Khánh, Đàm Toại Trang, Vũ Ba Tu cũng tả xung hữu đột giữa trận tiền, thừa lúc sĩ khí thêm cao tiến thẳng tới đám tùy tướng giao chiến. Nguyễn Khánh sau hai chục hiệp, đâm một kiếm c·hết Đỗ Phương rồi xông tới hỗ trợ cho ba Hỏa đầu tướng kia. Vệ Trúc, Đàm Thản, Đỗ Giản cũng lần lượt bị Đàm Toại Trang và Nguyễn Khánh kết liễu, các tướng phủ binh bất ngờ hoảng hốt cũng bị Thân Thời Quý và các hỏa đầu diệt gọn, cả đám phủ binh tạo phản náo loạn như rắn mất đầu.



Bên trong điện, Thái tử thấy quân mặt trước đã dần lấy lại được thế chủ động thì quay sang hỏi Lý Nhân Nghĩa:

- Quân ở hậu điện thì thế nào, có binh biến chăng?

Lí Nhân Nghĩa đáp lời:

- Tâu Thái tử điện hạ, Lý Phó làm phản thì chắc quân hậu điện cũng làm phản, quân Ngự tiền thì thần đã lệnh lui hết về phòng ngự sau điện Càn Nguyên. Chỉ là vẫn chưa thấy mống nào đi vào, phải chăng quân Trừng Hải ở cửa Diệu Đức đã bị toán quân khác phát hiện. Bên ngoài cửa Diệu Đức thì Sùng tiết tướng quân Ngô An Ngữ thống lĩnh quân Sùng ban bảo vệ điện Hàm Quang và Trấn Vũ Quán, có thể đã có giao tranh, thưa điện hạ.

Thái tử hạ lệnh:

- Cử Dương Bình, Quách Thịnh và một phần quân Ngự Tiền đánh ra cổng Diệu Đức diệt trừ phản tặc, chứ quân Sùng ban chưa chắc là đối thủ của quân Điện tiền đâu.

Lý Nhân Nghia giữ lại trăm quân rồi bọn còn lại theo hỏa đầu Quách Thịnh, Dương Bình đánh lên cửa Diệu Đức.

Tướng sĩ vây đến cửa Diệu Đức thì thấy cổng mở toang, tiếng khí giới v·a c·hạm loảng xoảng, có bóng một người mặc giáp cùng hơn hai chục tướng sĩ đang đứng án ngữ trước cổng, thương tích đầy người, máu đỏ chảy xuống từng giọt nhưng phong thế vẫn hiên ngang không hề có chút hoang mang nào. Trước mặt những tướng sĩ đó là hơn trăm quân Trừng Hải do Bùi Xa Lỗi chỉ huy đang bao vây, đao kiếm sáng choang nhưng cũng máu me vương vãi, hồng hộc thở dốc, dưới đất là la liệt xác người.

Dương Bình nhằm thẳng hướng Bùi Xa Lỗi chạy tới, đội Ngự tiền cũng xáp vào đám quân Trừng Hải. Thấy quân tiếp viện tới, Ngô An Ngữ râu để chỏm, tóc muối tiêu, thân hình chằng chịt những viết đâm vết chém, mỉm cười rồi cả thân hình đổ ập xuống trước cổng bắc môn. Quách Thịnh ngay lập tức chạy tới bên đỡ lấy rồi hét lớn:



- Mấy đứa vào báo ngay Bát lang hoàng tử, Huệ Sinh đại sư và các thiền sư, thái y tiếp ứng cứu người.

Bỗng thấy Ngô An Ngữ tóm lấy tay Quách Thịnh, siết chặt, vừa thở hổn hển vừa hỏi:

- Quách tướng quân, hứa với tôi một chuyện.

- Có gì căn dặn xin Ngô tướng quân cứ nói. - Quách Thịnh đáp.

- Thay tôi chăm sóc con trai, thay tôi... thằng Tuấn... dạy dỗ nó. - Ngô An Ngữ giọng nói đã đứt đoạn.

- Ngô Tuấn thì vẫn còn có bác là Khu mật sứ, vẫn là thế gia công tử, có cả gia tộc quan tâm chứ, tôi chỉ sợ không đến lượt mình vì không đủ tài. - Quách Thịnh nói.

- Cứ hứa với tôi... bảo vệ nó. - Tay Ngô tướng siết chặt hơn, mắt lộ vẻ rất khẩn thiết.

- Được, tôi hứa. Từ nay tôi sẽ coi Ngô Tuấn như con mình.

Quách Thịnh đáp và nở một nũ cười an ủi Ngô tướng quân.



Sùng tiết tướng quân Ngô An Ngữ nhìn Quách Thịnh, vị tướng trẻ có ánh mắt thật trong thật sáng và nụ cười thật nhân hậu, mỉm cười gật đầu rồi ngất lịm. Đúng lúc đó Bát Lang cùng một đám thái y, hòa thượng cũng chạy ra tới nơi. Quách hỏa đầu giao lại Ngô An Ngữ cho hoàng tử rồi đứng lên lao luôn về phía Bùi Xa Lỗi. Bát lang ngay lập tức xem xét các v·ết t·hương, điểm huyệt cầm máu và cùng đám thái y băng bó lại v·ết t·hương cho Sùng Tiết tướng quân và những người b·ị t·hương rồi chuyển họ vào hậu điện.

Quân Bùi Xa Lỗi vốn chia bớt cho đám người ở sân trước vì không ngờ đối thủ ở đây lại lì lợm đến như vậy. Sau trận chiến đáng kinh ngạc với quân Sùng ban sức lực cả quân lẫn tướng cũng đã hao tổn rất nhiều, nay một mình họ Bùi phải chiến với hai Hỏa đầu tướng vô cùng sung sức, quân thì đang bị quần tan nát bởi đám Ngự tiền. Chưa đầy hai mươi hiệp chủ tướng họ Bùi đã bị Quách Thịnh đ·âm c·hết, cả toán quân lâu la cũng bị tiêu diệt gọn.

Phía trước cổng điện thì quân Điện tiền cũng đã tan gần hết, xác người nằm la liệt sân rồng, máu trôi lênh láng. Dực Thánh vương đã bung cả mặt nạ, rách cả áo choàng, rơi cả phác đao, ngã xuống khỏi ngựa nhưng vẫn cầm một thanh kiếm nhặt của những binh lính đ·ã c·hết chém liên tiếp vào Lê Phụng Hiểu. Vũ vệ tướng quân mặt cũng vẫn không biến sắc, hết đỡ bên này lại gạt bên kia tiếp chiêu. Dực Thánh Vương đã có tuổi, những nhát chém cũng đã nhẹ và chậm dần, nhưng thần sắc như kẻ đ·ã c·hết, vẫn chém điên loạn trong vô thức. Phụng Hiểu gạt đao mạnh một cái hất kiếm của Dực Thánh khỏi tay rồi tung một cú đá, Dực Thánh Vương bắn người ra xa năm bước ngã ra đất. Phụng Hiểu đứng đó nhìn xuống với con mắt vô tình lạnh như băng.

Bên kia hai vị Khu mật phó sứ cũng đã hất văng được kiếm của Đông Chinh Vương nhưng theo lệnh Thái tử chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không ra tay kết liễu. Tả khu mật sứ Lý Đạo Kỷ vội cởi áo ngoài để choàng lên người anh họ là Thái úy Lý Trưng Hiển mình đầy thương tích. Thái úy tuổi đã cao, lại phải chống chọi với mấy vương mấy tướng, dùng hết sức lực mà vẫn không khỏi thọ thương, tới lúc này thấy Đông Chinh Vương đã bị hạ mới khụy xuống vì mất máu quá nhiều. Hai vị Khu mật sứ liền cùng nhau đưa ngay Thái úy vào điện để thái y chạy chữa.

Đông Chinh Vương vội chạy đến nắm lấy tay Dực Thánh Vương rồi kéo lại, miệng thì thào:

- Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chúng ta tạm lui thôi hoàng thúc, ta đã thả bồ câu về Trường Yên báo Khai Quốc Vương cầu cứu, chúng ta tạm lui thôi, khi đại quân Trường Yên tới sẽ lại quyết một trận sống mái giành lại Thăng Long, đi thôi hoàng thúc.

Dực Thánh Vương mắt trắng dã, không trả lời cũng không có cảm xúc gì hết, mặt mũi thất thần như mất hồn mất vía. Đông Chinh Vương kéo tay hoàng thúc lại rồi giằng lấy kiếm, vung lên chém c·hết hai chiến binh trên ngựa, đoạn đẩy Dực Thánh Vương lên ngựa rồi vụt mạnh, con ngựa hí lên một tiếng rồi chạy thẳng ra hướng cửa Quảng Phúc phía tây. Phần mình Đông Chinh Vương cũng nhạt kiếm nhặt đao, nhảy lên con ngựa còn lại chạy theo, tiếng vó ngựa nhỏ dần khi bóng hai người qua cổng, dần tan vào màn đêm, bỏ lại phía sau bãi chiến trường la liệt xác c·hết, tanh ngòm máu tươi. Đám Điện tiền còn lại tất thảy cũng hạ kiếm quy hàng, những kẻ khác c·hết sạch không còn một mống.

Phụng Hiểu cùng đám tùy tùng trở về đại điện báo tin thắng trận trước l·inh c·ữu tiên đế và vái lậy Thái tử ngồi trên ngôi cao. Thái tử nhìn đám người giáp trụ ướt sũng mà máu me thương tích đầy người một cách đầy trân trọng, người nói:

- Chim hồng bay được cao là nhờ sáu trụ ở đôi cánh. Ta sở dĩ gánh vác được cơ nghiệp của Tiên đế, vẹn toàn được thân thể của mẹ cha đều là nhờ công sức của các khanh. Ta thường xem sử nhà Đường thấy Uất Trì Kính Đức gánh nạn giúp vua, tự nghĩ bề tôi đời sau không ai sánh được, ngày nay gặp biến mới biết Vũ vệ tướng quân trung dũng hơn Kính Đức rất nhiều. Phụng Hiểu là sáu trụ cánh của ta vậy.

- Cái đức của Thánh thượng, cái đức của Điện hạ cảm động cả đến trời xanh, kẻ nào dã tâm m·ưu đ·ồ gì khác thì Đồng Cổ thần minh sẽ làm hết chức phận mà trừ diệt, bọn hạ thần là kẻ thừa hành, nào có công cán gì. - Phụng Hiểu đáp.

Quần thần tất cả đồng thanh hô lớn: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế“ như sấm rền vang động cả hoàng cung.

Rồi sau đó những người lành lặn đỡ lấy những kẻ b·ị t·hương đưa ra Thái y viện và các điện trống để cứu chữa, đám nô tỳ thái giám cùng binh sĩ không b·ị t·hương lại ngay lập tức cấp tốc an táng những kẻ trận vong và dọn dẹp tàn cuộc hết cả đêm để hôm sau tiếp tục hành đại lễ.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.