Khu Mật Viện

Chương 14: Q1. Chapter 7.1. Nhục thân đại sỹ



Q1. Chapter 7.1. Nhục thân đại sỹ

Quán Tự Tại Bồ Tát

Hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời

Chiếu kiến ngũ uẩn giai không

Độ nhất thiết khổ ách

Bát Nhã Ba la mật đa tâm kinh

Đường Huyền Trang dịch

Nhất Dạ Vương Lâu



Phía Đông thành Thăng Long

Một canh giờ sau đại biến

Cơn mưa tầm tã như trút nước vẫn phủ kín kinh thành Thăng Long, thi thoảng tiếng sấm lại nổ đùng đùng, rồi những ánh chớp lóe sáng rạch những vết trắng xóa giữa bầu trời đen kịt. Trên con đường cái mù mịt dẫn đến của chính Nhất Dạ Vương Lâu, một bóng người mảnh khảnh mặc áo nâu, đội nón lá, tay cầm ô đang từ tốn bước những bước thật đều hướng đến cửa đệ nhất kỹ viện tại chốn kinh kỳ.

Dực Thánh Vương, Vũ Đức Vương, Đông Chinh Vương đã dựng Nhất Dạ Vương Lâu sáu tháng sau chiến thắng cuối cùng trên xa trường trước Đại Nguyên Lịch sáu năm về trước, cũng là hai tháng sau khi Khu mật viện quyết định chuyển binh quyền về cho Đông Chinh Vương. Công trình rất lớn phải xây dựng trong hơn hai năm trời, mang dáng vẻ vô cùng chau chuốt và lộng lẫy. Nó là chốn thanh lâu đệ nhất và duy nhất của kinh thành Thăng Long. Cũng không phải kinh thành không có chốn trêu hoa ghẹo nguyệt. Là nơi phồn hoa đô hội thì cũng thật khó tránh cũng như khó xử lý dứt điểm cái chuyện trăng hoa. Tuy nhiên, ở Thăng Long, tất cả các nơi đàn điếm trác táng đều chuyển lên thuyền bè ngoài ven sông để khuất khỏi mắt bàn dân thiên hạ và đặc biệt là khuất khỏi mắt giới tăng lữ Phật giáo và giới hàn lâm. Đám ca kỹ cũng được gọi là gái giang hồ là do thế.

Phật giáo bén rễ vào đất Việt từ rất sớm và có một vị thế vững chắc, không thể thay thế trong đời sống người Việt. Phật giáo dung dưỡng những linh hồn Việt, dòng máu Việt trong họa ngoại xâm. Phật giáo nuôi lớn, dạy dỗ, hoàn thiện những thế hệ nhân cách Việt để giành lại và giữ gìn độc lập. Phật giáo dung hòa các dòng tam giáo cửu lưu để trở thành một dòng tôn giáo chính có ảnh hưởng vô cùng lớn đến vận mệnh dân tộc Việt. Trong nhưng năm tháng độc lập đầu tiên của Đại Cồ Việt, Phật giáo đóng vai trò quốc giáo, hoàng gia cũng đi chùa mồng một, kỹ nữ cũng đi lễ ngày rằm. Bởi Phật giáo có vị thể lớn như vậy, nên giới tăng lữ được đặc biệt trọng vọng. Từ hoàng thất đến thứ dân, hễ cứ thấy sư ông đầu trọc là lại hành lễ, cúi đầu. Đang có đâm chém thấy sư cũng dừng lại nhường đường, ca nương kỹ nữ thấy sư cũng trốn luôn không dám đối diện. Làm sư thời này cần bằng cấp, và hòa thượng sư sãi là biểu tượng của tri thức, chữ nghĩa vậy.

Người áo nâu vào đến mái hiên, đoạn dựng ô sau cửa bên cạnh, hạ nón lá xuống rồi tiến vào đại sảnh. Đám lâu la ong bướm đứng cửa vừa thấy người ấy hạ nón bất giác kinh hãi chạy biến luôn vào trong. Đại sảnh đường vô cùng rộng rãi tráng lệ. Nào hoa nào lụa nào đèn sặc sỡ tươi tắn được bày biện cẩn thận làm nổi bật rõ cái vẻ xa hoa, lộng lẫy. Trong cùng của sảnh đường có hai cầu thang gỗ xếp chéo lên bức vách dẫn lên tầng trên là nơi những căn phòng riêng có lối đi hành lang gỗ dành riêng cho các vị khách đặc biệt. Đám quan khách với những cô kỹ nữ đang trêu hoa ghẹo nguyệt trên hành lang thấy người mặc áo nâu hạ nón hạ ô thì bất giác đều trợn tròn mắt kinh ngạc rồi cũng ngay lập tức chui cả vào phòng đóng cửa lại. Hành lang bỗng chốc vắng lặng chẳng có một bóng người.

Người áo nâu dáng mảnh khảnh, đầu cạo trọc, ánh mắt sáng quắc cùng với hàng râu muối tiêu dài quá cổ kia chẳng phải là thiền sư Huệ Sinh thì là ai. Chẳng trách đám quan khách kỹ nữ kinh ngạc đến vậy. Có nằm mơ cũng không ai nghĩ một thiền sư đức cao vọng trọng như Huệ Sinh lại bỗng dưng xuất hiện ở cái nơi mua hoa bán phấn này. Dẫu thiền sư vốn không bao giờ có định kiến hay phán xét gì về đời sống của bất kỳ ai, vẫn luôn trang nghiêm đón tiếp cả những kẻ tội đồ, những cô kỹ nữ tới thắp hương cầu Phật. Nhưng với một tầm vóc quá lớn và ánh mắt đầy cương nghị của mình, đại sư vẫn khiến cho những kẻ làng chơi phải chịu một áp lực vô hình vô cùng lớn khi tiếp xúc, và nhất là lại chạm con người ấy, ánh mắt ấy ở giữa chốn thanh lâu.



Huệ sinh vẫn ung dung bước từng bước lên cầu thang để tiến lên tầng trên. Trên tầng trên, phòng chính giữa đối diện với cửa chính là căn phòng lớn nhất, đẹp nhất, lộng lẫy nhất, chính là căn phòng của những người chủ sở hữu của Nhất Dạ Vương Lâu gọi là Vương Gia Các. Thiền sư đẩy nhẹ cửa phòng bước vào trong.

Trong căn phòng, đập ngay vào mắt là một chiếc bàn lớn ngay chính giữa với rượu thịt vương vãi lộn xộn ở trên. Góc bàn trong cùng là hai người mặc áo lụa một đen một trắng, đầu tóc rối bù say sưa nốc rượu, một người đã có tuổi và một tráng niên. Dưới đất bên cạnh là giáp trụ sáng loáng nhưng sứt mẻ và vẫn còn vương máu vứt lung tung bừa bãi. Hai người thấy có người mở cửa bước vào ngẩng mặt lên nhìn rồi buông một nụ cười khẩy như chẳng quan tâm lắm rồi lại cầm bình lên đổ rượu đầy mồm. Hai khuôn mặt đẹp như tượng ngọc đó chính là hai vị vương gia vừa bại trận trong cuộc tắm máu hoàng cung.

Thiền sư Huệ Sinh tiến tới đầu bàn bên này, chắp hai tay, đầu hơi cúi rồi nói:

- Mô phật, Phụng chỉ Đông cung điện hạ mời hai vị vương gia hồi cung cùng bàn đại sự.

Dực Thánh Vương ngẩng mặt lên rồi cười lớn:

- Bàn đại sự, ta tưởng tên tân hoàng đế đó cho người đến thanh lý môn hộ chứ. Bọn ta giờ đều là những kẻ khi quân phạm thượng, đại nghịch bất đạo. Thôi nếu lão trọc có mang người tới thì cứ bảo chúng vào đây mang thủ cấp của bọn ta về mà lĩnh thưởng. Thành vương bại khấu mà, bọn ta cũng sẵn sàng cho ngày này rồi.

- Mô phật. - Huệ Sinh khẽ nở một nụ cười đôn hậu rồi đáp. - Lão trọc hôm nay tới một mình, không có quan binh. Đông cung dùng lão cho việc mời hai vị vương gia hồi cung chắc hẳn cũng ít nhiều nói lên thành ý của triều đình rồi. Mong hai vị vương gia cân nhắc.



Đông Chinh Vương vẫn không nhìn lên dù chỉ một lần, Dực Thánh Vương dốc bầu rượu lên tu một hơi rồi đáp :

- Chẳng biết giữa triều đình với hai tên tặc tử này có còn gì để bàn bạc với nhau nữa. Ta thật không nghĩ ra nổi. Ta chỉ hình dung được ra việc lấy hai cái mạng chó này để Đông cung hả lòng hả dạ thôi.

Vẫn nở một nụ cười đôn hậu, Huệ sinh đáp lời:

- Nếu Thánh thượng muốn hai n·gười c·hết thật thì lão tăng nghĩ hai vị vương gia chẳng thể thoát được khỏi đường đao của Phụng Hiểu tướng quân đâu. Thánh thượng vốn dĩ muốn chuyện của cấm quân thì để cấm quân tự giải quyết, chuyện quân binh thì quân binh tự xử, thanh lý môn hộ, muốn các vị cùng đám phe cánh tự lộ m·ưu đ·ồ phản nghịch ra chứ nói thật, nếu dùng hết quyền lực của triều đình, quân tam phủ với Điện tiền hoàn toàn có thể bị xóa sạch ngay từ trứng nước, việc gì phải tính toán chi cho nhọc sức. Mọi đường đi nước bước của các ngài đâu tránh được sự theo dõi của Tiên đế, Đông cung và Khu mật viện.

Dừng lại một lúc, đại sư nói tiếp:

- Tuy nhiên, như vậy sự việc rất có thể ảnh hưởng đến bá tánh kinh thành, sinh linh sẽ chịu nồi da nấu thịt, máu chảy đầu rơi, lại không phù hợp với đường lối pháp trị mà triều đình đang hướng tới, cũng sẽ chẳng thuyết phục được quần thần người dân tin vào pháp luật triều đình. Chi bằng gom hết xử lý một lượt trong bốn bức tường của hoàng thành là hơn cả. Thưa hai vương gia. Chứ còn luận về võ, đám đạo sĩ cùng lũ đầu trọc chúng tôi cũng đủ gây khó khăn rất nhiều cho đám quân tam phủ và Điện tiền rồi, huống hồ là quân Ngự tiền của Lý Nhân Nghĩa và Lê Phụng Hiểu tướng quân.

Lúc này Đông Chinh Vương đã ngẩng mặt lên dõi theo lời nói của vị thiền sư. Dực Thánh Vương b·ị đ·ánh thẳng vào lòng tự tôn, tay phải với sang bên bàn nắm lấy cây phác đao rồi lên tiếng :

- Vẫn biết phái Diệt Hỷ là cuội rễ võ học phương nam, vẫn biết các vị cao tăng của phái ai cũng thân mang tuyệt kỹ, nhưng nói dùng đám đầu trọc với đám đạo sĩ để đối phó với quân tam phủ trải trăm trận ta nghĩ vẫn là nói hơi quá, không thỏa đáng chút nào. Có thể nào cho bản vương lĩnh giáo cao chiêu đôi đường chứ thiền sư.

Huệ Sinh lại nở một nụ cười rồi đáp:

- Hai vị vương gia vừa trải qua đại chiến trong cung, hơi sức cũng chưa thể phục hồi toàn vẹn, lão tăng xin mạn phép mời cả hai vị cùng lên một lượt trong cuộc giao lưu này. Triều đình chọn lão tăng đi làm thuyết khách ngoài vì tỏ thành ý ra thì cũng do triều đình khá là yên tâm về khả năng tự bảo vệ mình của lão tăng. Mời hai vị.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.