Thuận gió bắc, đại quân triều đình chưa tới một ngày đã đến gần thành Hoa Lư, hợp quân với phủ binh Trần Gia ở lộ Hải Thanh rồi xuôi theo sông Đào tiến vào sông Đáy. Từ ngã ba sông Đáy, men theo sông Sào Khê chính là con đường thủy dẫn vào cổng chính của phủ Trường Yên là cống Đông Môn. Chính quân của quân triều đình đóng dọc hai bên bờ Sào Khê, nhìn thẳng vào cổng Đông Môn đó. Một đoàn thuyền khác đi ngược sông Đáy lên phía bắc vào sông Đại Hoàng chặn cổng Bắc Môn ở bến Hoàng Long. Phủ Trường Yên gần như bị bao vây, nhưng lệnh nhà vua vẫn giữ đại quân án binh bất động.
Vua cùng các tướng đứng trên mạn thuyền nhìn vào cửa đông, bất giác đều lắc đầu ngao ngán. Phủ Trường Yên bao bọc bởi những con sông lớn, lại có núi non trùng điệp tứ bề, xung quanh đều xây tường thành bằng đá đứng sừng sững nối những ngọn núi với nhau. Thành cao hào sâu, núi trong núi, sông trong sông, địa hình quả thật vô cùng hiểm trở, khó công dễ thủ, chẳng trách năm xưa được chọn làm kinh đô ba triều. Xem chừng nếu có biến, phải dùng binh lực t·ấn c·ông Trường Yên thì quân triều đình chắc chắn cũng tổn thất không ít, tất sẽ lâm vào thế lưỡng bại câu thương.
Nhà vua đứng lặng nhìn lên thành rồi nhìn lên núi. Binh tướng của phủ Trường Yên từ xa cũng thấy đều bày bố ở những nơi yếu huyệt, những điểm bách nhị quan hà, tài dụng binh của Khai Quốc Vương quả thực không thể khinh thường. Vua lấy làm băn khoăn mãi trong dạ không thôi, dẫu hôm nay quân tiên phong phía trước là quân phủ Trần gia, nhưng nếu Khai Quốc Vương thực có tâm làm phản thì thắng bại thế nào, hao binh tổn tướng ra sao, quả không ai dám chắc. Quân triều đình đứng cả một canh giờ và chìm trong im lặng.
Bổng nhiên, cổng Đông Môn chầm chậm mở ra, một con thuyền đang từ từ xuôi theo dòng Sào Khê tiến tới. Chỉ là một con thuyền chứ không thấy chiến hạm hay quan binh nào khác. Vua như mở cờ trong bụng, nhanh chóng đứng ra hiệu cho toàn quân bất động. Con thuyền tiến thẳng vào giữa sông, trôi qua hai bên bờ xếp dài thuyền chiến, tiến tới chiếc Soái kỳ Long thuyền. Trên mũi thuyền có một người mặc hoàng bào đang đứng ung dung phẩy quạt, không ai khác chính là Bát Lang hoàng tử Lý Nhật Quang. Khi chiếc thuyền nhỏ vừa đến Soái thuyền, Bát Lang hoàng tử chắp hai tay vái một vái rồi hô to:
- Khai Quốc Vương cùng các vị vương gia xin phép được diện kiến Thánh thượng.
Còn gì mừng hơn thế, nhà vua tươi tỉnh ra mặt, vội hạ lệnh:
- Mau mau bắc ván cho các vương gia lên thuyền.
Chiếc ván được hạ xuống bắc qua mạn chiếc thuyền nhỏ, Bát Lang khiêm nhường đứng né sang một bên. Từ trong khoang thuyền nhỏ lần lượt Dực Thánh Vương, Đông Chinh Vương rồi Khai Quốc Vương bước ra cúi đầu rồi nhẹ bước lên Soái thuyền. Khai Quốc Vương mặc bộ giáp vàng có khắc thần long, bên trong áo lụa đen, đầu đội khôi, hình dong tuấn tú, khí khái bất phàm. Lên đến mạn, nhìn thấy hoàng đế, cả bốn người đều cúi đầu hô:
- Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế.
Vua khẽ gật đầu, mặt tươi như hoa ban miễn lễ, nhìn Khai Quốc Vương gật đầu rồi hướng mắt đến lần lượt Dực Thánh Vương, Đông Chinh Vương, Bát lang và nói:
- Hôm nay, ba vị vương gia đi làm sứ giả quả có công thật lớn.
Hai vương cùng Bát lang cúi đầu đáp lễ, Dực Thánh Vương nói:
- Khai Quốc Vương cũng là có lòng mang quân hộ giá thôi hoàng thượng. Chúng thần nào có công cán gì đâu.
Nhà vua mỉm cười, hướng ánh mắt sang Khai Quốc Vương nói:
- Trường Yên phủ bài binh thật cẩn mật, có Khai Quốc Vương trấn thủ cố đô, trẫm rất an tâm. Thái hậu vẫn được an khang chứ hoàng đệ?
Khai Quốc Vương đáp:
- Tạ ân điển của hoàng thượng. Thái hậu vẫn rất an khang, thần xin được mời Hoàng thượng cùng triều đình nhập thành, rồi xin được dẫn hoàng thượng đến cung vấn an Thái hậu.
Nhà vua tươi cười đáp:
- Tốt lắm, tốt lắm, được, chúng ta vào thành thôi.
Nhà vua ban lệnh nhập thành, những chiếc thuyền nhè nhẹ rời hai bên bờ xuôi theo dòng Sào Khê lần lượt nhập thành. Vào đến thành, neo xong thuyền, vua cùng đám quan tướng dẫn binh thành hàng dài cùng nhau vào nội phủ, dân phủ Trường Yên kéo ra đứng kín cả hai bên đường để được diện kiến long nhan và những mệnh quan của triều đình Họ mang cơm, rượu thịt bưng hai tay dâng biếu lên quan quân nhưng binh tướng mảy may không ai động tới bất cứ thứ gì. Vào đến nội phủ, vua ban lệnh xả trại, úy lạo ba quân, cả thành mở tiệc rượu thịt một ngày một đêm.
Hoàng đế cùng các vương gia ngay sau khi thay xong y phục lập tức cùng nhau vào hậu cung vấn an Thái hậu, đi theo chỉ có Thượng tướng quân Lê Phụng Hiểu và Hữu tâm phúc Đào Văn Lỗi vẫn ở sát bên cạnh vua không rời.
Nơi hậu cung, thấy Thái hậu ngồi trên một tấm sập gụ đen bóng có trải đệm. Bên cạnh có chiếc bàn gỗ nhỏ màu đen tuyền đặt nào cơi trầu rồi ống nhổ bằng đồng, được kê vừa tầm cánh tay.
Miệng tóp tép nhai trầu, Thái hậu cố tình đưa mắt nhìn ra nơi khác, không nhìn lấy Hoàng đế cùng các vương gia một lần, thái độ dửng dưng như không.
Mẹ của nhà vua tết những sợi tóc điểm bạc của mình và vấn quanh đầu, mặc một chiếc bảo lụa hoàng kim nhạt có thêu chim phượng, đứng hầu hạ có đám thái giám cung nữ ở bên. Vua dẫn đầu cùng các vương gia và quan binh chắp tay cúi xuống, vua nói :
Lúc này, lão thái hậu mới ném ra một ánh mắt, cầm ống đồng nhổ vào một bãi, đưa hai ngón tay lên vuốt vuốt hai khóe miệng rồi mới nói:
- Vạn thọ gì, vô cương gì, ta nghe các anh các cậu ngồi chưa vững ngôi đã nghe lời xúi giục, nham nhe đánh g·iết nhau để tranh giành ngôi báu, không biết có phải không?
Hoàng đế vội đáp:
- Những việc hiểu lầm đó đều đã xử lý xong rồi, mong Thái hậu bớt giận. Hôm nay trẫm thân chinh đến Trường Yên, trước là anh em thuận hòa gặp gỡ, sau là xin được đón Thái hậu về Thăng Long làm lễ và được chăm sóc sớm hôm.
Thái hậu nói:
- Có thật là giải quyết xong hết không. Về Thăng Long thì tất ta sẽ phải về, về còn để tang Tiên đế. Nhưng ta vẫn lo lắm, các anh ai cũng có quân riêng, ai cũng có phủ riêng, không bảo nhau mà yêu thương đoàn kết thì triều đình tất lại bại vong, lại đi theo vết xe đổ của nhà Ngô, Đinh, nhà Lê thôi. Cuộc đời ta làm con vua, em vua, vợ vua rồi giờ làm mẹ vua, đừng nói ta không hiểu việc triều chính, nếu không nghe ta tất rồi hối hận không kịp nghe chưa.
Nhà vua đáp:
- Con xin được lĩnh mệnh thái hậu. Thái hậu dạy phải lắm ạ, chúng con nhất định sẽ đoàn kết một lòng gây dựng giang sơn.
Thái hậu khẽ gật đầu:
- Như thế là phải, nếu không đoàn kết được, kinh đô, cố đô còn chẳng thể vững vàng nói chi đến các vùng biên vùng trại. Ta ở đây nhưng quân tình không phải là không nắm được, từ các tù trưởng miền núi miền ngược, rồi châu Hoan, châu Ái kia, vẫn chưa yên tâm được đâu, chưa yên tâm được đâu. Tất phải có người tin cậy trân thủ mới được.
Nhà vua đáp:
- Xin thái hậu bớt lo âu, mong người bình an hưởng phước của trời. Những việc binh việc nước, việc châu việc trại xin cứ để trẫm cùng văn võ bá quan gánh vác. Người cũng có tuổi rồi, sao chúng con dâm phiền tới người.
- Ừm, thôi được rồi, ta biết lòng các con rồi, thôi mọi người lui đi, ra đãi yến với ba quân tướng sĩ, ta hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm để mai còn về Thăng Long.
Thái hậu vừa nói vừa quay ra phía sau với chiếc gối lụa, lấy tay đập đập gối mấy cái và gật đầu.
- Vâng thưa thái hậu, nhi thần xin cáo lui.
Hoàng đế nói xong, đám người chúc Thái hậu thiên tuế rồi cùng nhau lui cả xuống. Hôm đó vua tôi cùng đám quần thần yến tiệc suốt cả đêm, phủ Trường Yên cả đêm thức trắng. Nhà vua xuống chiếu mời Khai Quốc Vương cùng các liêu thuộc cùng dời về Thăng Long dự tang thiên tử và vào chầu nhậm sắc phong.