Khu Mật Viện

Chương 22: Q1. Chapter 12.2. Con nuôi họ Quách



Q1. Chapter 12.2. Con nuôi họ Quách

Đứa trẻ đáp:

- Đấy bác cứ đi vào phủ nhà họ Ngô, chắc nó vẫn quẩn quanh đâu đó trong phủ thôi, mà bác có việc gì lại hỏi đến nó?

Quách Thịnh liền nói:

- À bác vốn là bạn của Ngô An Ngữ tướng quân, muốn đến thăm tướng quân đang lâm bệnh đó mà.

Đứa trẻ nói:

- Vâng, vậy bác cứ vào phủ, sẽ có người ở cổng đưa bác vào nhé.

- Được rồi, cảm ơn các cháu nhé.

Quách Thịnh trả lời rồi khoác tai nải lên vay, cất bước đến bên Ngô phủ, trong lòng vẫn chưa hết băn khoăn về những gì mình vừa nghe. Tới cổng phủ đệ, một đám gia nhân sau khi nghe Quách tướng quân giới thiệu liền dẫn đường mời vào trong. Khi vào đại sảnh thì đã thấy Ngô sứ đang tiếp một vị khách khác mặc áo bào lụa trắng, chính là Khai Quốc Vương Lý Long Bồ. Quách Thịnh chắp tay hành lễ với Ngô sứ cùng Khai Quốc Vương rồi ba người cùng vào thăm Ngô An Ngữ.

Sùng tiết tướng quân vẫn nằm hôn mê trên giường bệnh, các v·ết t·hương vẫn còn chưa lành hẳn. Khai Quốc Vương đến đầu giường Ngô tướng quân, đưa tay ra bắt mạch rồi nói :

- Mạch đập vẫn rất yếu, An Ngữ vốn là tùy tướng của bản vương, sau được điều về Thăng Long giữ chức Sùng tiết tướng quân. Bản thân An Ngữ từ xưa đã rất kiên cường, lại trung thành hết mực. Giờ lại bị trọng thương, hôn mê thế này, bản vương vô cùng đau xót.



Ngô sứ liền đáp :

- An Ngữ được Thánh thượng quan tâm, luôn cắt cử thái y tới chữa trị, Bát lang hoàng tử cũng hết lòng chạy chữa, thăm hỏi sớm hôm, giờ lại có Khai Quốc Vương thương xót, thôi cũng coi như có duyên lành, có sự an ủi cho An Ngữ và cho họ Ngô.

Khai Quốc Vương lại nói :

- Nếu có thể giúp được gì cho An Ngữ, xin Ngô sứ cứ nói, bản vương thật không tiếc điều gì.

Ngô sứ đáp:

- Vâng, xin đa tạ Khai Quốc Vương.

Lúc này, Quách Thịnh liền hỏi:

- Chẳng hay, Ngô Tuấn công tử giờ đang ở đâu? Trước khi hôn mê, Ngô tướng quân có đặc biệt gửi gắm công tử cho tiểu tướng.

Ngô sứ đáp lời Quách Thịnh:

- Vâng, nếu Ngô Tuấn được Quách tướng quân quan tâm dạy dỗ thì còn gì bằng. Lão phu thì tối ngày bận rộn với công việc của Khu mật viện, không chăm lo được. Mà Ngô Tuấn thì vốn có tính lạ, cũng không được hòa hợp lắm với anh em tộc họ. Năm xưa khi mới ra đời, có vị đạo sĩ đi qua đã bói một quẻ, sau này Tuấn nhất định phải xa nhà, làm con nuôi họ khác thì mới bình yên, thăng tiến được.

Khai Quốc Vương lúc này lại nói:



- Nếu đã là An Ngữ đích thân gửi gắm thì cũng xin nhờ Quách tướng quân, nếu có việc gì cần thì cứ báo với bản vương, bản vương sẽ hết lòng ủng hộ.

Ngô sứ lại nói:

- An Ngữ rất thương đứa con này, từ nhỏ đã rất quan tâm bảo bọc, nay có Quách tướng quân và Khai Quốc Vương cùng dạy bảo, nếu An Ngữ biết chắc sẽ yên lòng lắm. Ngô Tuấn thường ở riêng trong phòng ở phủ đệ, lát nữa mời hai vị rời gót ra đại sảnh, Lão phu sẽ cho gọi cháu ra bái kiến.

Cả ba người sau khi thăm viếng Sùng tiết tướng quân xong thì cùng sánh bước ra đại sảnh. Ngô sứ lệnh cho đám gia nhân vào gọi công tử ra để ra mắt Khai Quốc Vương và Quách tướng quân. Được một lúc thì thấy có tiếng bước chân ngoài cửa sảnh, một thiếu niên chạc độ chín mười tuổi mở cửa bước vào. Thiếu niên có dáng vẻ vô cùng khôi ngô tuấn tú. Đôi mắt cậu có khóe hơi sếch lên, tròng mắt vừa sâu lại vừa sáng, hai hàng my thì vừa đậm lại vừa cong. Chiếc mũi thì cao và dài nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Đôi môi có khóe miêng cũng hướng lên trên và đỏ thắm. Thiếu niên có chiếc trán rất cao và dựng đứng, bậc trí giả nhìn biết ngay là có dáng quý nhân.

Khi thiếu niên vừa bước vào thì căn phòng tỏa hương thơm ngào ngạt, vô cùng dễ chịu. Ngô sứ liền nói :

- Tuấn mau bái kiến Khai Quốc Vương và Quách tướng quân đi, hai vị đều là ân nhân của cha con đó.

Ngô Tuấn ngước nhìn hai vị rồi chắp tay vái mỗi người một vái. Hai vị vương tướng nhìn Tuấn thì cảm thấy hài lòng lắm, cho ngồi. Tuấn vừa ngồi vào ghế thì Ngô sứ nói :

- Đây chính là Ngô Tuấn, con của Ngô An Ngữ nhà họ Ngô chúng tôi, sau này xin hai vị dạy bảo thêm nhiều. Thằng Tuấn này chỉ cả ngày vẽ tranh, luyện võ chứ chẳng tha thiết học hành chi cả, mà rồi lại cứ suốt ngày thích tắm gội sạch sẽ, xức dầu thơm cứ như con gái vậy.

Khai Quốc Vương nhìn sang cười nói :



- Con nhà tướng thích cưỡi ngựa bắn cung là đúng rồi, nhưng thích vẽ tranh lại ưa tắm rửa dầu thơm thì đúng là hơi phong lưu yểu điệu quá. Nhưng ta trông tướng thì thấy là có quý tướng đấy, sau này làm lên nghiệp lớn không biết chừng.

Cả ba vị tiền bối đều cười lớn, thiếu niên cũng mỉm cười theo. Quách tướng quân quay ra nhìn Ngô Tuấn một hồi rồi hỏi :

- Về chí hướng thì sao, sau này Tuấn muốn làm người thế nào, muốn nối nghiệp cầm quân như cha như bác chứ, hay thích chữ nghĩa văn chương?

Tuấn quay ra khẽ mỉm cười rồi trả lời:

- Về văn học, cháu chỉ cần biết viết chữ ký tên là đủ. Còn về võ, cháu muốn học theo Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, lo đi xa vạn dặm để lập công, lấy được ấn phong hầu, để được làm vẻ vang cho cha mẹ dòng tộc. Đó là sở nguyện của cháu ạ.

Cả ba vị nghe câu trả lời của Tuấn trợn tròn mắt nhìn nhau kinh ngạc. Hai vị vương tướng trong dạ chẳng hẹn mà cùng nghĩ thầm thằng nhỏ này khác hẳn những đứa trẻ con khác, nhỏ tuổi mà đã có chí khí thế này, nếu được quan tâm bồi đắp, công danh sau này tất sẽ bay cao, không thể lường trước được.

Mấy người truyện trò một lúc thì Khai Quốc Vương xin phép rời về phủ trước. Lúc này, Quách Thịnh mới nói với Ngô sứ câu chuyện:

- Thịnh tôi có việc muốn bàn với Ngô sứ, chẳng là sau cuộc loạn vừa qua, triều đình hao tổn khá nhiều binh tướng cấm vệ, điều này chắc Ngô sứ đã biết. Thánh thượng đang có ý định thu dụng thêm các Thiếu sinh quân con em quan tướng vào cung để dạy dỗ đào tạo từ nhỏ. Ta thấy Tuấn rất có tố chất nhà binh, đang muốn bàn với Ngô sứ cho Tuấn được theo ta vào cung học tập và luyện rèn, ta cũng sớm hôm có thể quan tâm, không phụ sự ủy thác của Ngô tướng quân

- Vâng, nếu được vậy cũng tốt, nhà họ Ngô cũng không mong gì hơn thế, Ngô Đinh ta rất cảm kích trước nghĩa cử của tướng quân dành cho Ngô gia cũng như cha con Ngô Tuấn, mọi việc sau này xin phó thác cả cho Quách tướng quân

Nói đoạn Ngô sứ gọi Ngô Tuấn ra trước mặt Quách Thịnh rồi nói:

- Tuấn con, từ nay con là người nhà họ Quách, hãy vái Quách tướng quân và từ giờ phải coi tướng quân như cha ruột.

Ngô Tuấn tiến tới trước mặt Quách Thịnh cúi đầu thật sâu vái ba vái. Quách Thịnh tiến tới đỡ lấy người con nuôi rồi nói:

- Được rồi, con cứ ở lại Ngô phủ tù biệt mẹ già, gia đình và sửa soạn, khoản mươi hôm nữa ta sẽ quay trở lại và đón con nhập cung.

Ngô Tuấn cúi đầu lui xuống, Quách Thịnh cũng hành lễ từ biệt rồi rời phủ nhà họ Ngô.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.